
iải thích được trào ra hốc mắt, đợi khi đi tới khúc quanh bậc thang, cô dừng bước, đồng thời, cũng kéo Đường Diệp Trạch lại.
“Làm sao vậy?” Đường Diệp Trạch vừa hỏi vừa quay đầu lại, khi thấy
nước mắt trong mắt cô, anh nhướng mi, xoay người đứng đối mặt với cô,
cúi người thay cô lau đi nước mắt nơi khóe mắt, nhẹ nói, “Tôi thay anh
hai xin lỗi cô, thật xin lỗi. . . . . .”
Trong nháy mắt Liêu Bắc Bắc nước mắt lưng tròng, cô có rất nhiều lời
muốn nói với Đường Diệp Trạch, lại không biết nói từ đâu, có lẽ cô muốn
nói nhất, vẫn là câu này.
“Tôi. . . . . . Tôi không có câu dẫn anh của anh. . . . . . anh tin
tưởng tôi được không? Tôi không phải muốn nói tôi có mị lực lớn, anh
hiểu ý của tôi không? Tôi chính là, chính là cảm thấy thật khó xử.”
“Tại sao không tin?” Anh rất muốn vì cô bày ra vẻ tươi cười, nhưng như thế nào cũng cười không ra.
“Tôi là nói, anh có thể nói với anh của anh một tiếng hay không ?
tình trạng trước mắt này của tôi thật không phù hợp để kết giao bạn
trai.”
Vẻ mặt Liêu Bắc Bắc lộ ra nóng nảy, tối hôm qua cô đã cảnh cáo mình
không nên để mọi chuyện lệ thuộc vào sự giúp đỡ của Đường Diệp Trạch,
nhưng giờ khắc này nhìn thấy anh, liền không tự chủ được mà xin giúp đỡ.
Nói đến tình trạng trước mắt của cô, trong mắt Đường Diệp Trạch xẹt
qua một tia ão não không dễ dàng thấy, trước không nói anh sẽ phụ sự phó thác của cô, Liêu Bắc Bắc tự thân cũng đã chịu không ít thương tổn, là
anh không chăm sóc tốt cho cô.
Nghĩ như vậy, anh tựa vào bên tường, xoa xoa huyệt thái dương, mệt
mỏi nói: “Tôi không muốn can thiệp quá nhiều vào việc cô kết bạn, nhưng
mà cô cũng đã lớn như vậy rồi, đối phương có phải có ý đồ gì hay không
ít nhất cô cũng phải biết . . . , cô cũng không để cho người khác bớt lo a . . .” Anh đối với chuyện đêm đó vẫn tức giận, cố ý mắng cô một bữa, nhưng mà Liêu Bắc Bắc lại vô cùng tự ti.
Liêu Bắc Bắc cúi đầu thật sâu, phụ nữ không biết tự bảo vệ bản thân
đáng bị mọi người khi dễ. Cô biết Đường Diệp Trạch là vì lo lắng cho
mình, nhưng trái tim mong manh của cô lại bị tổn thương.
Cho nên, cô từ từ ngồi xổm xuống, ôm lấy chậu hoa lớn đặt ở góc tường, từ nức nở chuyển thành uỷ khuất mà khóc lớn.
“Tôi nào biết anh ta là lưu manh a? Trên mặt anh ta cũng không có
viết hai chữ kia a! Ô ô —— tôi vẫn tin tưởng đàn ông đối với con nít có
tính nhẫn nại đều là đàn ông tốt, ô ô —— ai biết anh ta bỗng nhiên nổi
lên thú tính, anh có biết thời điểm tôi ở bệnh viện nhìn thấy anh ta thì sợ như thế nào không? Anh ta còn một bộ dạng lẽ thẳng khí hùng. Trong
lòng tôi đã đủ uỷ khuất rồi . . . Anh của anh còn khi dễ tôi, còn không
cho tôi đi nhà vệ sinh; anh còn mắng tôi có mắt không tròng, các ngươi
đều không phải là người tốt. . . . . . Tôi muốn về nhà. . . . . . Ô ô
——”
Cô càng khóc càng lớn, đây là do người nào chọc người nào a!
Thấy thế, Đường Diệp Trạch có chút bất đắc dĩ, anh đứng bên cạnh Liêu Bắc Bắc, cố gắng giúp cô lau nước mắt, Liêu Bắc Bắc lại gạt ngón tay
của anh ra, anh lấy khăn tay ra đưa cho cô, Liêu Bắc Bắc tức giận ném
xuống đất, lấy chân giậm lên.
Phút chốc, nửa thân trên của Liêu Bắc Bắc nghiêng về phía trước, cô bị anh ôm thật chặt vào lòng.
Tiếng khóc của Liêu Bắc Bắc im bặt, ngay sau đó, lại tuôn ra như nước lũ, trong lúc chịu dày vò, ôm nhau luôn khiến con người cảm thấy vô
cùng ấm áp.
“Anh vẫn bằng lòng làm bạn bè với tôi sao?”
“Dĩ nhiên.”
Đường Diệp Trạch vuốt vuốt mái tóc dài của cô, người được sưởi ấm không chỉ là Liêu Bắc Bắc.
Liêu Bắc Bắc vòng hai tay, ôm hông anh, vùi mặt vào hõm vai anh, nhắc nhở mình đừng khóc nữa, thật không được tích sự gì, nhưng mà nước mắt
thế nào cũng không kiềm chế được, nhanh chóng thấm ướt áo sơ mi của
Đường Diệp Trạch.
Đường Diệp Trạch vuốt mái tóc dài của cô, anh cũng chỉ có thể vuốt ve tóc cô. Đôi khi, động tác thân mật không phải là sợ đối phương bài
xích, mà là sợ bản thân mình lún quá sâu.
Lúc này, một giọng nói lanh lảnh mà ngờ vực truyền vào tai hai người:
“Ơ? Hai người đây là. . . . . .”
Phạm Phỉ nghe nói hôm nay Liêu Bắc Bắc không đi làm, lại gọi điện cho Đường Diệp Trạch không được, cho nên tìm đến nhà ở tập thể của Liêu Bắc Bắc để thăm dò xem như thế nào, sao mà ngờ sẽ đụng phải một màn khiến
người ta khó chịu như thế.
Sống lưng Liêu Bắc Bắc cứng đờ, lập tức buông tay đang ôm chặt Đường
Diệp Trạch ra, tiếp đó đứng lên, biết rõ quan hệ giữa Phạm Phỉ và Đường
Diệp Trạch không đơn giản, cô còn ôm Đường Diệp Trạch khóc sướt mướt,
hiển nhiên, mấy việc trước còn chưa giải quyết được, lúc này lại chọc
phải Phạm Phỉ.
Phạm Phỉ tất nhiên sẽ không biểu hiện cảm xúc bất mãn lên trên mặt,
từ đầu đến cuối cô không hề nhìn Đường Diệp Trạch một cái, chỉ dùng ánh
mắt cực kỳ nghi hoặc nhìn Liêu Bắc Bắc, đợi chờ cô giải thích.
Phụ nữ đợi chờ đàn ông tỏ thái độ là thiếu sáng suốt, bởi vì so với phụ nữ, đàn ông bao giờ cũng bạc tình hơn.
Tất nhiên Liêu Bắc Bắc vô cùng khốn đốn, cô len lén chọc chân Đường Diệp Trạch một cái, ra hiệu cho anh giản thích một chút.
Song lần này, Đường Diệp Trạch lại