
ú ý tới nội dung văn kiện, không khỏi nhìn
về phía Đường Diệp Hoa, tại sao không để cho chủ nhà tới gần bãi biển?
Hoang đường hơn chính là, còn kéo đến nguyên nhân nhà máy năng lượng
nguyên tử của nước nào đó bị nổ dẫn đến nhiễm phóng xạ.
“Rót ly cà phê.” Anh bỗng nhiên mở miệng nói.
Liêu Bắc Bắc đáp một tiếng, đứng dậy rời đi, bây giờ là thời gian tan tầm, khu làm việc chỉ có hai người bọn họ vẫn như cũ đang bận rộn. Liêu Bắc Bắc nhìn về phía phòng làm việc của Đường Diệp Trạch, nơi đó cũng
là một mảnh tối đen.
Cô bưng cà phê đi trở về, đem cà phê đặt vào vị trí mà khuỷu tay
Đường Diệp Hoa sẽ không đụng phải, khi chuẩn bị xoay người trở lại chỗ
ngồi, mội cái tay lại giữ cô lại.
“Anh đây là. . . . . .” Liêu Bắc Bắc có chút hoảng hốt. Từ phòng ăn
đến phòng làm việc, Đường Diệp Hoa không có cố ý nhắc lại chuyện gặp gỡ, cho nên cô cũng không hỏi nhiều, coi như tối hôm qua anh bị điên, nhưng đang yên ổn sao lại nhiễm bệnh nữa vậy.
Đường Diệp Hoa ngưng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hoảng hốt của cô, thấy buồn cười nói: “Cô sợ tôi phải không?”
Liêu Bắc Bắc thực sự thừa nhận, mím môi, gật đầu.
Phút chốc, Đường Diệp Hoa đứng lên, thuận tay mở thiết bị âm thanh,
chốc lát, vũ khúc êm tai quanh quẩn bên trong không gian yên tĩnh, anh
phối hợp kéo hai tay Liêu Bắc Bắc, khoác lên vai của mình, không đợi cô
hiểu rõ ý đồ của anh, Đường Diệp Hoa đã tiến về trước ba bước, thuận thế đem ca hai đẩy khỏi bàn làm việc.
Anh cũng không có cố ý nhảy một loại khiêu vũ nào, chỉ là theo âm
nhạc chậm chạp di chuyển, Liêu Bắc Bắc ngẩng đầu nhìn Đường Diệp Hoa cao lớn khôi ngô trước mắt, anh vốn cương nghị lạnh lùng, bộ dáng lại thêm
chút nhu hòa, những thứ khác không nói, thật sự lớn lên rất đẹp trai.
Thời điểm cô đang sững sờ, thì nhẹ nhàng đặt một cái hôn lên trán cô, ngay lập tức kéo cô vào trạng thái không thoải mái.
Cô muốn chạy, Đường Diệp Hoa lại kéo một cánh tay cô, cười cười, nói: “Tôi là người không thích vòng vo, cũng không còn thời gian nói chuyện
yêu đương, tôi sẽ nói rõ ràng, tôi thật lòng thành ý, lấy kết hôn làm
điều kiện tiên quyết để kết giao, thử kết hôn ba tháng, có thể bảo đảm
với cô, một lòng một dạ cho cô cuộc sống tốt nhất.”
“. . . . . .” Liêu Bắc Bắc bây giờ nghe đến hai chữ “Kết hôn”, lỗ
chân lông liền dựng lên, càng làm cô khó hiểu chính là, đàn ông bây giờ
đều theo đuổi phụ nữ như vậy sao? Động một chút là nhắc tới hôn nhân?
“Không tin tôi là đàn ông chung tình?”
“Không phải, tôi muốn nói, tôi tự biết rõ mình, không rõ ngài tại sao lại muốn đùa giỡn với tôi.” Liêu Bắc Bắc vẻ mặt mê mang hỏi.
“Ai nói với em đây là nói giỡn, em không thấy anh đang nghiêm túc sao?” Đường Diệp Hoa hơi lộ vẻ không vui.
Liêu Bắc Bắc lắc đầu, hai tay thoát khỏi bả vai Đường Diệp Hoa, trở về trước bàn làm việc, tiếp tục đánh văn kiện.
Đường Diệp Hoa thì đẩy bàn phím ra, quay người lại ngồi đối diện với cô: “Như thế nào mới có thể làm cho em tin tưởng anh?”
“Nếu như ngài chỉ đơn thuần là vì muốn thoát khỏi Vương tiểu thư, nói thẳng là được rồi.” Liêu Bắc Bắc thật cũng không muốn nói ra chân
tướng, nhưng Đường Diệp Hoa thật là quá đáng, lại dùng tới hai chữ “Thật lòng”, Phan Hiểu Bác cũng đã từng nói không phải sao? Kết quả tất cả
đều là nói dối.
Sau khi nghe xong, Đường Diệp Hoa điểm trán cô một cái: “Nếu như anh
chỉ vì bỏ rơi Vương Tuyết Mạn, thì cần gì tìm em đóng kịch? Là em đủ
thông minh hay em đủ gợi cảm, hoặc em là phụ nữ nhanh mồm nhanh miệng?”
“Đúng vậy a, cho nên tôi mới cảm thấy kỳ quái.” Liêu Bắc Bắc nổi giận đùng đùng kéo bàn phím qua, cô biết mình ngu, nhưng là bị nhìn thấu,
cảm giác thật không thoải mái.
Đường Diệp Hoa thấy cô chu cái miệng nhỏ nhắn sinh hờn dỗi, ha hả
cười một tiếng, bưng ly nước trên bàn cô, đưa tới cho cô, Liêu Bắc Bắc
cũng không đón lấy, đẩy cái ghế ra tìm kiếm tài liệu ở trong ngăn kéo
cuối cùng.
“Uy, giờ làm việc, lại không nể mặt sếp.”
Liêu Bắc Bắc không dám lớn tiếng phản bác, nói thầm: “Cái gì mà giờ làm việc a, hiện tại cũng đã mười hai giờ rạng sáng rồi.”
Nghe cô một nhắc nhở như vậy, Đường Diệp Hoa lúc này mới chú ý tới
thời gian, anh lần đầu tiên không có nguyên tắc nói: “Công việc từ đầu
đến giờ, tăng lương ngoài giờ, ngày mai nữa sẽ cho em một ngày nghỉ,
được không?”
“Công ty không phải là không cho phép nhân viên trong công ty hẹn hò sao? Quy củ là do ông chủ ngài định ra a?”
“Đúng vậy a, anh định ra, nên anh có quyền thay đổi. Nói sau đi, anh
cũng có thể khai trừ em, em chuyển chức làm bạn gái của anh là được
rồi.”
Liêu Bắc Bắc không thể nhịn được tình trạng này nữa, trừng mắt liếc
anh một cái, sau đó đứng lên, cầm túi xách, vừa đi vừa nói chuyện: “Tôi
mệt mỏi và buồn ngủ, phải về nhà tập thể ngủ.”
Đường Diệp Hoa gọi cô không được, chỉ đành phải đuổi theo bước chân
của cô, Liêu Bắc Bắc nghe được tiếng bước chân, bỏ chạy, nhưng cô mang
giày cao gót, thật sự chạy không nhanh, vừa chạy đến cửa thang máy đã bị Đường Diệp Hoa bắt được. Liêu Bắc Bắc hơi tức giận, một quyền đánh vào
lồng ngực của anh: “Muốn khai trừ thì khai trừ đi, d