watch sexy videos at nza-vids!
Ông Chủ Quan Tâm Thêm Chút Đi

Ông Chủ Quan Tâm Thêm Chút Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325101

Bình chọn: 8.00/10/510 lượt.

rước

tiên đem Niếp Niếp ôm lên giường bệnh, phát hiện nhiệt độ đứa nhỏ hơi

cao, không khỏi khẩn trương. Y tá cười nói, là vị tiểu thư đứng ở ngoài cửa kia đem cô bé đưa đến bệnh viện, đã tiến hành điều trị hạ sốt.

Sau khi nghe xong, anh trợn mắt nhìn Liêu Bắc Bắc một cái, lạnh lùng

nói: “May là cô còn có chút nhân tính, nếu như đứa nhỏ xảy ra chuyện gì

không hay, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô!”

Liêu Bắc Bắc khó có thể tin, không nghĩ tới thái độ Phan Hiểu Bác lại ác liệt như vậy, làm ơn đi, xin làm rõ ai mới là người bị hại đây?

Nếu như vậy, cô cũng không cần thiết phải lưu lại rồi, ngay lặp tức xoay người rời đi.

Phan Hiểu Bác vốn định xuống giường hỏi cô cho đến cùng, nhưng một

trận đau đớn vô tình ập tới, anh tê liệt ngã xuống bên gối. Đàn ông hoa

tâm thành nghiện, phụ nữ dĩ nhiên cũng có thể, nhưng nếu như là bản tính phóng đãng, cũng đừng ở trước mặt đàn ông gỉả bộ thục nữ, chân đạp hai

con thuyền cũng không phải là vấn đề, nhưng mà đừng cho rằng ai cũng ngu ngốc. Cho nên về chuyện này, anh sẽ không dễ dàng tha thứ cho Liêu Bắc

Bắc.

Bảy giờ tối, Đường Diệp Hoa hết bận rộn công việc bấm số điện thoại

cho Liêu Bắc Bắc. Đường Diệp Hoa mặc dù đối với Liêu Bắc Bắc có tình

cảm, nhưng cách anh nói chuyện trong lúc nhất thời khó thay đổi, ở giọng nói nửa ra lệnh anh muốn Liêu Bắc Bắc ở trong thị trấn đặt một phòng ăn hạng sang , nửa giờ sau anh cùng cô gặp mặt.

Liêu Bắc Bắc nghe anh nói đặt trước chỗ ngồi bốn người sẽ không nhiều hơn. So sánh với Đường Diệp Hoa thì cô hiểu rõ tình huống ở Vạn Điệp

thành, cô rất nhanh liền đi tìm một nhà hàng hải sản, khẳng định không

tính là xa hoa, chỉ có thể nói chỗ ăn cơm coi như thanh tĩnh, hải sản

đều đủ.

Cô chọn hải sản xong, sau đó ngồi ở bên cạnh bàn ăn chờ đợi hai anh

em đến, chỉ có một ngày không gặp, nhưng cô có rất nhiều điều muốn nói

với Đường Diệp Trạch, thứ nhất là có liên quan đến vấn đề Phan Hiểu Bác, cô không có chủ kiến; thứ hai là đơn thuần muốn cùng anh tâm sự. Tóm

lại, một khi thoát khỏi sự chiếu cố của Đường Diệp Trạch, cô giống như

mất đi người tâm phúc, trong lòng bất ổn.

Không đầy một lát, Đường Diệp Hoa bước từng bước vững vàng đi tới

trước mặt Liêu Bắc Bắc, Liêu Bắc Bắc không tự chủ nhìn về phía sau anh

cùng với nơi cửa, khóe miệng tươi cười dần dần biến mất.

“Ngồi đi.” Đường Diệp Hoa không chú ý tới nét mặt của cô, vừa ngồi

xuống đem một hộp đồ trang sức đeo tay tinh sảo đẩy tới trước mặt Liêu

Bắc Bắc.

Liêu Bắc Bắc ngồi buồn bã ỉu xìu bồn chồn, thấy hộp đồ trang sức đeo tay, nhưng không có ý muốn mở ra.

“Không nhìn xem?” Đường Diệp Hoa khẽ nhếch, ngẩng đầu lên.

Liêu Bắc Bắc âm thầm thở phào nhẹ nhỏm, mở hộp đồ trang sức đeo tay

ra, bên trong là một chiếc nhẫn, chiếc nhẫn làm bằng vật liệu gì tạm

thời nhìn không ra, nhưng phía trên cái nhẫn này chạm trỗ hoa văn hình

như là hoa văn cùng chữ cái tiếng Anh.

“Kane” là tên tiếng Anh của Đường Diệp Hoa, Liêu Bắc Bắc hít sâu một

hơi, bất đắc dĩ hỏi: “Xin hỏi, trên người ngài lúc nào cũng đều mang

theo mấy chiếc nhẫn có khắc tên ngài, để sẵn sàng đưa cho phụ nữ sao?”

“Làm sao có thể, hẳn là quản gia nhét vào hành lý của tôi, hi vọng

tôi đưa cho Vương Tuyết Mạn. Vương Tuyết Mạn là con gái của bạn của cha

tôi, tôi cùng cô trong lúc nhất thời trúng tiếng sét.” Đường Diệp Hoa

cũng không kiêng kỵ gì nói đến vị hôn thê kia, bây giờ nói rõ ràng,

tránh cho sau này gặp nhiều phiền toái không cần thiết.

Liêu Bắc Bắc vừa nghe lời này càng cảm thấy không giải thích được, cô đem hộp đồ trang sức đeo tay đẩy qua trả Đường Diệp Hoa: “Nào có ai vừa gặp mặt liền đưa nhẫn? Huống chi cái này vốn không thuộc về tôi.”

“Tôi đưa trước cái này, lần sau sẽ là cái của cô.” Đường Diệp Hoa

không nghĩ tới cô sẽ ghét bỏ cái nhẫn này, nhưng anh chính là muốn mượn

cái nhẫn này đem thân phận Vương Tuyết Mạn nói rõ ràng, hiện tại mục

đích đã đạt được.

“Đường. . . . . . Đường tổng giám đang trên đường đến sao?” Liêu Bắc Bắc không nhịn được vẫn hỏi.

“Cô nói Diệp Trạch? Vẫn còn bận rộn, cả buổi chiều tôi không gặp nó.” Đường Diệp Hoa gọi điện thoại, cũng là Triệu Diệu nhận, nói Đường Diệp

Trạch vô cớ chơi mất tích cũng không phải là lần một lần hai, đã thấy

nhưng không thể trách được.

Liêu Bắc Bắc rũ mắt xuống, cô tương đối thất vọng.

Từ trước đến giờ cô không có tự tin, không xác định được Đường Diệp

Trạch có nguyện ý xem cô làm bằng hữu hay không, không có cách nào nói

với Đường Diệp Hoa rõ rằng quan hệ của bọn họ không chỉ là cấp trên cấp

dưới, hơn nữa . . .

Trong lúc ăn cơm, Đường Diệp Hoa gọi điện thoại không ngừng, cho nên, bữa cơm này ăn được dị thường áp lực.

Sau khi ăn xong, Liêu Bắc Bắc vốn tưởng rằng có thể trở về nhà tập

thể ngủ, nhưng Đường Diệp Hoa trực tiếp mang cô về phòng làm việc, công

việc điên cuồng như thế nào là anh thế đó, vì muốn đưa ra lý do hoàn

chỉnh nhất, chứng minh bãi biển là nguy hiểm, không biết, là phải tiến

hành phong tỏa chỗ nguy hiểm lại.

Liêu Bắc Bắc ngồi ở bên cạnh bàn làm việc trước mặt anh, lộp bộp gõ

bàn phím. Cô ngáp một cái, ch