
hom người xoa trán.
“Tôi đang nói chuyện với anh, anh có thể để ý tôi một chút sao? . . . . . . A. . . . . .” Liêu Bắc Bắc nói rồi ngẩng đầu, mặc dù ánh sáng có
hạn, nhưng cô mơ hồ thấy một thứ chất lỏng theo cánh tay Đường Diệp
Trạch chậm rãi chảy xuống.
Liêu Bắc Bắc thoáng nhìn qua mí mắt, kinh ngạc thấy trên xâu nướng
còn lưu lại một vết máu mới, cô nhẹ giọng la, lập tức để thức ăn xuống,
luống cuống tay chân lấy từ trong túi quần bao khăn giấy, rút ra mấy tờ
đặt lên trán Đường Diệp Trạch, Đường Diệp Trạch nhìn cô khoát tay ý bảo
không có chuyện gì, nhưng là Liêu Bắc Bắc nhanh chóng bắt lấy cổ tay của Đường Diệp Trạch, nửa quỳ trước người anh xử lý vết thương.
“Trên tay anh có vi khuẩn.” Liêu Bắc Bắc dù sao cũng tốt nghiệp trường sư phạm mầm non, sơ cứu khẩn cấp cũng học qua một chút.
Liêu Bắc Bắc mượn ánh sáng điện thoại di động quan sát thương thế, có lẽ là đâm trúng mạch máu, hơn nữa ghim khá sâu, máu từ trong vết thương nhỏ chảy ra từ từ. Liêu Bắc Bắc đầu tiên giúp anh nặn ra máu bẩn ở dưới da, lại đem ba lô nhỏ ném cho Đường Diệp Trạch: “Băng dán cá nhân kẹp
trong hộp công cộng.”
“Bên trong ba lô cô có nhiều thứ riêng tư, tôi không tiện tìm kiếm.”
“Ai nha, bây giờ là lúc lễ phép sao? Bảo anh tìm thì anh tìm đi.” Liêu Bắc Bắc ra lệnh.
“À.” . . . . . . Đường Diệp Trạch mở khóa kéo ba lô nhỏ, mò tới một
món đồ hình vuông, móc ra nhìn thoáng qua. . . . . . Giống như sét đánh
kịp bưng tai mà rút trở về, đơn giản cái anh lấy ra chính là. . . . . .
Băng vệ sinh.
“Hay là. . . . . . cô tới tìm đi.” Đường Diệp Trạch một tay chận vết
thương, một tay đem ba lô nhỏ trả lại cho cô, Liêu Bắc Bắc lo lắng nắm
ba lô nhỏ, vừa chỉ trích anh đần vừa khom người tìm kiếm.
Đường Diệp Trạch nhìn cô chăm chú một lát, để cho cô tiện tìm đồ,
tiện tay giúp cô nâng ba lô nhỏ lên. Chỉ chốc lát sau, Liêu Bắc Bắc cuối cùng từ trong đám ngổn ngang tìm được hộp kẹp, cô mở hộp lấy bang dán
cá nhân ra dán, vô ý thức ra lệnh: “Dùng di động chiếu sáng một chút.”
Cô đem dây buột điện thoại giắt trước cổ lần lượt đưa về phía trước.
“Được.” Đường Diệp Trạch rất nhanh chuẩn bị phát sáng màn hình, theo
như chỉ thị của cô chiếu vào vị trí cái trán, trước sau vẫn mỉm cười.
Đừng thấy cuộc sống Liêu Bắc Bắc không có gì mạch lạc, cũng là người
theo đuổi chủ nghĩa hoàn mỹ, cô cho là vết thương nhỏ như vậy không cần
dán cả miếng bắng dán cá nhân, cho nên từ trong túi trang điểm trong ba
lô lấy ra cây kéo tỉa lông mày, mượn ánh sáng điện thoại di động cắt cho nhỏ lại.
“Đừng có gấp, tôi sợ dán miếng băng quá lớn trên trán sẽ xấu. . . . . .” Liêu Bắc Bắc không quên trấn an người bị hại.
“Tôi không sao, cô cũng đừng gấp gáp.” Đường Diệp Trạch đã thấy cô thần sắc bất an, nên an ủi lại.
“Bắc Bắc, cha cô làm nghề gì?”
“Thầy chủ nhiệm lớp mười trung học. Anh hỏi cái này làm cái gì?” Liêu Bắc Bắc thuận miệng trả lời.
“Không có gì. . . . . . Tùy tiện hỏi thôi.” Đường Diệp Trạch thu nụ
cười, xem ra cô hoàn toàn quên anh. Bất quá cũng không thể trách Liêu
Bắc Bắc nhận không ra mình, biến hóa của anh từ khi rời trung học mới
bắt đầu, khi đó phụ thân đem anh đưa đến Anh quốc du học, nhớ ngày anh
học xong về nước, ngay cả anh trai cũng không thể nhận ra anh.
Về chuyện thay đổi hoàn toàn hình dáng của Đường Diệp Trạch, là nhở
công của một người bạn anh quen khi du học. Cô tên là Phạm Phỉ, Phạm Phỉ luôn gọi anh là “Con mọt sách”, Đường Diệp Trạch cũng chỉ cười một
tiếng. Chính Phạm Phỉ một tay chế tạo Đường Diệp Trạch hôm nay. Có lẽ
Phạm Phỉ cũng không nghĩ đến, trải qua một phen tỉ mỉ cải tạo, Đường
Diệp Trạch —— đeo kính sát tròng, thay đổi kiểu tóc, quần áo cho hợp
thời trang, ngũ quan anh tuấn không chỉ hết lãng phí sau cặp mắt kiếng
khó coi, hơn nữa còn tản mát ra khí chất ưu nhã từ trong ra ngoài, phong độ chỉ có ở một vị vương tử. Bất quá cũng là từ ngày đó, Đường Diệp
Trạch trên đường đi gặp các mỹ nữ “Bao vây tán tỉnh”. Song, anh tự thân
cũng không cảm thấy hưởng thụ gì hết, thậm chí cảm thấy phiền não, nhưng là vì không muốn để cho bạn tốt Phạm Phỉ thất vọng, anh chỉ có cách giữ vững hiện trạng, dần dà cũng thành thói quen.
Nói như thế nào đây, Đường Diệp Trạch thừa nhận mình là người không
giỏi nói, thích thông qua chữ viết để hiểu rõ thế giới này hơn, lại dùng chữ viết và nét vẽ để nhắn nhủ tâm tình của mình.
. . . . . .
Liêu Bắc Bắc cắt xong miếng dán, đầu tiên rửa sạch máu trên vết
thương, sau đó lại gần sát Đường Diệp Trạch, bảo anh ngẩng đầu lên hết
cỡ, Đường Diệp Trạch làm theo, Liêu Bắc Bắc thì cận thận dán từng ly
từng tí.
“Đừng lo lắng, nếu không mặt mày sẽ xấu à nha. . . . . .” Giọng Liêu Bắc Bắc nói ôn nhu nhỏ nhẹ tựa như đối đãi với bạn nhỏ ở nhà trẻ vậy.
Đường Diệp Trạch cười không nói. Liêu Bắc Bắc quỳ gối trên bờ cát,
đợi dán xong xuôi, cô theo bản năng nhấc đầu gối tiến về phía trước một
bước, hi vọng giúp anh dán chặt hơn chút, nhưng đầu gối không cẩn thận
đặt lên một con ốc biển gai, cô cảm thấy đau nhói, hí mắt nghiêng người
đồng thời, một tay đặt tại trên người Đường Diệp Tr