watch sexy videos at nza-vids!
Ông Chủ Quan Tâm Thêm Chút Đi

Ông Chủ Quan Tâm Thêm Chút Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324720

Bình chọn: 9.00/10/472 lượt.

tôi sao?

Đường Diệp Trạch: tôi không có chọc giận cô, vậy cô nói xem phải làm sao bây giờ, tôi nghe cô.

Liêu Bắc Bắc vừa trợn mắt vừa tựa vào trên ghế ngồi. . . . . . ngốc tự nhiên, không giải thích.

“Vị tiểu thư đang mặc com lê đỏ kia, mời ngồi xuống. Được không? .” Giáo sư nổi đóa.

“? .” . . . . . . Liêu Bắc Bắc lập tức ngồi nghiêm chỉnh, đồng thời,

nhận ánh mắt xem thường của các đồng nghiệp từ bốn phương tám hướng bắn

về phía cô.

Đường Diệp Trạch thong thả giương mắt lên, nhìn Liêu Bắc Bắc chăm

chú, lần này cũng không phải là anh sai giáo sư điểm danh . . . . . .

Bắc Bắc đáng thương, lúc liên hoan nhớ ăn nhiều một chút.

Lại một lần nữa mất đi cơ hội hẹn hò, Liêu Bắc Bắc ngồi xếp bằng ở

trên bờ cát, vừa nhai xiên mực nướng, vừa nhìn pháo hoa ngũ sắc, mặc dù

cô đơn chiếc bóng không phải chỉ một mình cô, nhưng lúc này rất thích

hợp cho đám tình nhân nói chuyện yêu đương.

Hồi tưởng lúc cô gọi điện cho Phan Hiểu Bác, giọng nói của Phan Hiểu

Bác hiển nhiên có chút mất hứng, hỏi thăm có phải là cô không hài lòng

với anh, cho nên ra sức khước từ không gặp mặt. Liêu Bắc Bắc tất nhiên

bác bỏ nghi vấn của Phan Hiểu Bác, nhưng do tính tình con gái nội tâm

khó chịu nhưng ngoài mặt rụi rè, cô lại không thể biểu đạt tâm ý một

cách trắng trợn, chỉ có thể nói cho Phan Hiểu Bác —— anh rất tốt, đừng

suy nghĩ nhiều.

Mà ở bếp nướng bên cạnh, trước mặt của đầu bếp nướng thịt không có

mấy người ghé, ngược lại chỗ người nướng thịt không chuyên nghiệp thì

đầy đầu người. Liêu Bắc Bắc liếc mắt nhìn lại, nhóm nữ nhân viên bán

hàng trang điểm xinh đẹp đang vây quanh Đường Diệp Trạch bốn phía, Đường Diệp Trạch thì đem xâu thịt nướng xong đưa cho bọn họ.

Liêu Bắc Bắc theo lẽ thường liền hiểu Đường Diệp Trạch tại sao lại

muốn đứng ở trước chỗ nướng thịt đầy khói này, hừ, làm bộ bình dị gần

gũi, không phải là vì có thể gần gũi các mỹ nữ à.

Lúc này, điện thoại Liêu Bắc Bắc giắt ở trước ngực rung lên.

Đường Diệp Trạch: muốn ăn cái gì, tôi nướng giúp cô.

Liêu Bắc Bắc đối với việc xin phép thất bại mà ghi hận trong lòng, cô cắn răng nhe răng trả lời: tôi muốn ăn thịt anh nướng.

Đường Diệp Trạch: ha hả, nói mau.

“. . . . . .” Liêu Bắc Bắc thở ra một hơi, trả lời: đều tại anh không giúp tôi, Phan Hiểu Bác hình như tức giận, 555.

Đường Diệp Trạch: hẹp hòi như vậy, chia tay đi.

Liêu Bắc Bắc: anh. . . . . . . tôi còn chưa cùng anh ta chính thức hẹn hò đâu, chia tay cái đầu anh.

Đường Diệp Trạch: lần đầu tiên hẹn hò lại mời cô đến nhà, cô vui hả?

Liêu Bắc Bắc: ừ? Tại sao không vui, chứng tỏ anh ấy không xem tôi là người ngoài a.

Đường Diệp Trạch: ai, con heo nhỏ ngu ngốc.

Liêu Bắc Bắc bỏ điện thoại di động cất trong túi quần, cô phủi phủi

cái mông đi về phía chỗ thịt nướng, nhưng cô chen thế nào cũng không thể đến bên cạnh Đường Diệp Trạch, chỉ đành phải duỗi cánh tay báo cáo:

“Anh, tôi muốn cá nướng.”

Vừa dứt lời, Đường Diệp Trạch để cánh gà còn chưa nướng chín xuống,

từ trong tủ lạnh lấy ra đủ loại cá biển, không hỏi cô muốn ăn loại nào,

đồng thời đổi một tấm lưới nướng sạch sẻ, mặt mỉm cười yên lặng lật

nướng.

Vù, vù, vù. . . . . . Các ánh mắt tập trung những tia hâm mộ ghen tỵ cùng hận thù ném tới cô.

“. . . . . .” Liêu Bắc Bắc quả thật không nghĩ tới Đường Diệp Trạch lại nướng giúp cô, hơn nữa là nướng chen ngang.

Cô trợn mắt nhìn Đường Diệp Trạch một cái, anh để cho mình đi cửa sau không cần xin phép, mặc kệ khiến cho công chúng căm phẫn mà anh thì rất thích thú “Cống hiến sức lực” chứ sao.

Ba phút đồng hồ sau

“Xong rồi.” Đường Diệp Trạch đem một xâu nướng xong đưa cho cô trước. Liêu Bắc Bắc cúi người chào và cảm ơn, không đợi Đường Diệp Trạch nói

chút gì, cô nhận lấy xâu cá nướng bỏ chạy, tiện đà đứng ở sau một khối

đá ngầm từ từ ăn.

Nhưng là cô còn không ăn được hai miếng, Thư ký Triệu cách đá ngầm

kêu cô: “Liêu tiểu thư, đốt pháo hoa không? Bên này có rất nhiều.”

“Được, cám ơn.” Liêu Bắc Bắc giơ xâu cá nướng lên, còn không có tìm

được Triệu Diệu thì đã thấy Đường Diệp Trạch trước. Đường Diệp Trạch nắm hai chuỗi cá nướng đang tìm tìm cái gì, nếu như không đoán sai, Đường

Diệp Trạch thật giống như đang tìm cô, cho nên cô ngồi chồm hổm tại chỗ, gởi tin nhanh nói cho Đường Diệp Trạch vị trí của mình.

Đường Diệp Trạch dựa theo chỉ dẫn của cô tiếp tục tìm kiếm, càng đi

càng lệch khu vực ánh trăng có thể chiếu đến, khi anh còn chưa có thấy

rõ hướng cụ thể của Liêu Bắc Bắc, đã bị Liêu Bắc Bắc kéo xuống phía sau

đá ngầm.

“Này.” Đường Diệp Trạch ngồi dựa đá ngầm bên cạnh, hướng phía trước đưa tay mời cá nướng thơm ngào ngạt.

“Tôi nói anh, anh đừng hãm hại tôi có được hay không? Coi như là tôi

van cầu anh.” Liêu Bắc Bắc ngồi nghiêng, hai tay buông lỏng.

“À. . . . . .” Đường Diệp Trạch không có nghe tiếng cô càm ràm gì,

nhưng tinh tường cảm nhận được, cảm thấy đau đớn vì có vật nhọn đâm lên

trán anh.

Liêu Bắc Bắc cũng không có nghe anh phát ra tiếng rên, liên tục khẩn

cầu Đường Diệp Trạch để mình một con đường sống. Nghĩ đến, Đường Diệp

Trạch không có đáp lại, nên phối hợp k