
ôi, may là mới vừa rồi cô cùng Đường Diệp Trạch nói chuyện với nhau bằng tin nhắn cá nhân, nếu không người khôn khéo
như Đào Tiểu Thiến rất nhanh có thể nhận ra người này ẩn nấp bên cạnh
các cô.
Song, không đợi Liêu Bắc Bắc bác bỏ thân phận “Tự nhiên ngốc”, Đào
Tiểu Thiến đã ở trang chủ của Liêu Bắc Bắc gọi Đường Diệp Trạch.
Điềm Tỷ Tiểu Đào follow cho Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc: Chào anh, tôi là đồng nghiệp Bắc Bắc.
Liêu Bắc Bắc thở dốc vì kinh ngạc, Đào Tiểu Thiến quả nhiên là nhân viên bán hàng ưu tú, không khách khí đến cỡ nào.
Cô song song dời tầm mắt, hi vọng thông qua ánh mắt nhắn nhủ một loại tin tức, anh đừng trả lời a. Cô ấy nghĩ anh là bạn trai của tôi.
Nhưng, Đường Diệp Trạch không có nâng mắt, cũng không có bất kỳ biểu hiện gì, bình tĩnh quay lại.
Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc trở lại @ Điềm Tỷ Tiểu Đào: [nắm tay'>
Đào Tiểu Thiến hé miệng cười một tiếng, hướng Liêu Bắc Bắc nháy mắt.
Điềm Tỷ Tiểu Đào: Bắc Bắc đang ở bên cạnh tôi, anh là bạn trai của cô ấy sao? Nghe nói buổi tối anh phải tới đón cô ấy tan việc phải không?
Liêu Bắc Bắc nhìn chằm chằm nội dung bàn luận, lo lắng nói: “Đào tỷ,
anh ấy. . . . . .” Cô nói còn chưa dứt lời, giáo sư khóa ho khan nhắc
nhở, cho nên Liêu Bắc Bắc chỉ đành phải cúi đầu giữ vững trầm mặc.
Song, Đường Diệp Trạch đáp một câu làm cho người suy nghĩ xa xôi hơn.
Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc đáp lời @ Điềm Tỷ Tiểu Đào: nếu như
cô ấy cần tôi, tôi có thể xuất hiện ở trước mặt cô ấy bất cứ lúc nào.
Liêu Bắc Bắc nhìn bình luận khuôn mặt hắc tuyến, đây không phải nói
nhảm sao, khoảng cách giữa bọn họ xê xích không tới mười thước.
Không rõ chân tướng, quần chúng Đào Tiểu Thiến chống cằm cảm thán, người đàn ông này thật là biết nói chuyện.
Điềm Tỷ Tiểu Đào: Bắc Bắc là một cô gái tốt, anh cần phải quý trọng cô ấy.
Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc: tôi sẽ .
Liêu Bắc Bắc sợ tình thế càng diễn càng quyết liệt, không nhịn được sáp vào.
Ưu Thương Phụ Nhị Đại trả lời @ Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc: anh có phải đang bận hay không? (ý cô là: Đừng làm chuyện tào lao.)
Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc đáp lại @ Ưu Thương Phụ Nhị Đại: không bận.
“. . . . . .” Liêu Bắc Bắc nhắm mắt hít sâu, người của cô chính là một bi kịch.
Lúc này, một tin nhắn đến, Liêu Bắc Bắc thoát Weibo, thấy Phan Hiểu Bác nhắn tin, cô lập tức dấn thân vào ở chỗ nhu tình mật ý.
Phan Hiểu Bác: còn đang đi học sao?
Liêu Bắc Bắc: ừ, có thể còn kéo dài thêm một giờ.
Phan Hiểu Bác: buổi tối muốn ăn cái gì, anh đặt trước.
Liêu Bắc Bắc: cá nướng?
Phan Hiểu Bác: không được, Niếp Niếp gần đây bị nóng.
Liêu Bắc Bắc: nga, vậy ăn đồ xào đi?
Phan Hiểu Bác: nói thật, anh không muốn mang trẻ con đi ra ngoài ăn, không bằng. . . . . . Chúng ta ở nhà ăn? Để anh xào đồ ăn.
Liêu Bắc Bắc quơ quơ bàn chân, trước mắt hiện lên một màn bọn họ ở
trong phòng bếp đầy lãng mạn, liền nhắn tin lại: tốt, em sẽ giúp anh một tay.
Phan Hiểu Bác: vậy thì quyết định thế đi, bảy giờ anh tới đón em.
Liêu Bắc Bắc liếc Đào Tiểu Thiến bên cạnh một cái, nhắm lại: không
cần, em tự đi, công ty có phân cho em một chiếc xe điện, trong vòng nửa
tiếng là có thể vào thị trấn.
Phan Hiểu Bác: tốt, lúc đến gọi điện thoại cho anh, trên đường cẩn thận một chút, tối nay trời không sao.
Liêu Bắc Bắc nắm tay ngọt tận trong lòng, Phan Hiểu Bác muốn mời mình đến nhà làm khách, chứng minh anh rất có hảo cảm với mình sao?
“Uy uy, Bắc Bắc, bạn trai cô làm sao biết công ty chúng ta tối nay phải liên hoan?” Đào Tiểu Thiến hỏi.
“Ừ. . . . . . Ừ? . . . . . . .” Liêu Bắc Bắc tức giận muốn nỗ con ngươi: “Tối nay liên hoan là có ý gì? . . . . . .”
“Trước lúc cô vào cửa, Thư ký Triệu Cương đã tuyên bố, khao chúng ta
một bữa thịt nướng. Ngay tại bờ biển, lò nướng thịt đã chuẩn bị tốt, sợ
mập thì ăn hải sản, còn muốn bắn pháo hoa.” Đào Tiểu Thiến liếm liếm đôi môi.
“A, thật tốt, có thể không tham gia sao? . . . . . .” Liêu Bắc Bắc nước mắt trào ra.
“Dĩ nhiên không được a, Thư ký Triệu cố ý nói, vô cớ không tham gia
hoạt động tập thể coi như bỏ bê công việc. Hơn nữa có chơi tại sao không đi a, đây không phải là hành động của kẻ ngu sao?” Đào Tiểu Thiến biết
Liêu Bắc Bắc không nhanh trí, nhưng không nghĩ tới nguyên nhân cuối.
Sau khi nghe xong, Liêu Bắc Bắc sầu mi khổ kiểm, cô chỉ muốn có buổi tối hẹn hò cũng khó khăn thế à? .
Xem ra không đi cửa sau thì không được rồi, Liêu Bắc Bắc mặt dày hướng Đường Diệp Trạch cầu cứu.
Liêu Bắc Bắc: anh, tri kỷ, buổi tối tôi muốn xin nghỉ.
Đường Diệp Trạch: thân thể không thoải mái?
Liêu Bắc Bắc: không phải vậy. . . . . . Phan Hiểu Bác hẹn tôi đến nhà anh ấy ăn cơm, hì hì.
Đường Diệp Trạch: anh ta không có tiền mời đi nhà hàng ăn cơm?
Liêu Bắc Bắc: . . . . . . Dĩ nhiên không phải vậy, cái này gọi là bồi dưỡng tình cảm. Anh cùng Thư ký Triệu nói một tiếng cho tôi nha, giúp
đỡ chút nha.
Đường Diệp Trạch: tốt, nhưng Triệu Diệu mặc kệ lý do xin phép nghỉ. Huống chi lý do của cô là bất chính.
Liêu Bắc Bắc giơ nắm tay dứ dứ: nếu tôi có lý do còn tìm anh làm gì? . Anh cố ý chọc giận