
h.
—— đây chính là sức mạnh của lời đồn. Tuy Liêu Bắc Bắc là người trong cuộc nhưng cô không biết, chuyện quan hệ bất chính của cô cùng Thư ký
Triệu ở nhà vệ sinh nữ truyền xa vạn dặm.
Đào Tiểu Thiến vô cùng đồng tình Liêu Bắc Bắc, vỗ vỗ chỗ trống bên
cạnh chào hỏi cô. Liêu Bắc Bắc khom người ngồi xuống, móc quyển vở nhỏ
ra ghi chép tốc ký. Đào Tiểu Thiến không có lòng nghe giảng bài, cô hạ
khuỷnh tay xuống, hỏi: “Cô cùng Thư ký Triệu cãi nhau?”
“. . . . . .” Liêu Bắc Bắc vô ý thức nhìn Thư ký Triệu, thu hồi tầm
mắt: “Tôi cùng Thư ký Triệu là trong sạch , huống chi, tôi hiện tại có. . . . . . Bạn trai.”
“A, thì ra cô đá Thư ký Triệu a. Lá gan cô không nhỏ a, không trách
được cô bị phái đi phát truyền đơn, ” Đào Tiểu Thiến hiện tại đồng tình
Liêu Bắc Bắc hơn, cô lại hỏi, “Bạn trai mới cũng làm trong công ty chúng ta sao? Có đẹp trai hay không, tiết lộ một chút chứ.”
“. . . . . .” Liêu Bắc Bắc khóe miệng co quắp một chút, đây là mối
tình đầu của cô. Bất quá nếu đồng nghiệp có hứng thú, cô nguyện ý chia
xẻ, cô mân mím môi, tận lực tỏ ra thoải mái, ra vẻ khiêm nhường nói:
“Không phải trong công ty chúng ta, lớn lên cũng tạm được.”
“Tỷ là người từng trải, mang tới đấy giám định giúp cô.” Hai mắt Đào Tiểu Thiến sáng lên.
“Ừ, được. . . . . . Buổi tối anh sẽ đến đón tôi.” Liêu Bắc Bắc ngượng ngùng cười cười.
Đào Tiểu Thiến vừa định nói chút gì, thì thầy giáo giảng bài không
lưu tình chỉ mặt các cô: “Vị tiểu thư mặc đồ đỏ kia, không được nói
chuyện riêng. Khóa huấn luyện này rất trọng yếu.”
Vừa nói xong, Đường Diệp Trạch chuyển tầm mắt qua người Liêu Bắc Bắc, trộm giơ hai ngón tay hình chữ V “Thắng lợi”, hơn nữa nụ cười nhìn có
chút hả hê, bởi vì, là anh sai thầy giáo trường điểm danh .
“. . . . . .” Liêu Bắc Bắc lúng túng gật đầu nhận lỗi, trợn mắt nhìn
Đường Diệp Trạch một cái, đều là người trưởng thành còn bị điểm danh phê bình, mất thể diện không nói, lòng tự ái cũng bị thương tổn.
Liêu Bắc Bắc tức quá, lên Weibo phát hỏa.
Ưu Thương Phụ Nhị Đại: anh kia. Tôi với anh có cừu oán sao? Đến tột cùng là anh muốn hãm hại tôi bao nhiêu lần? .
Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc: làm nhân viên bán hàng, đầu tiên
phải học vứt bỏ lòng tự ái. Huống chi, cô quả thật không thật tình nghe
giảng bài.
Ưu Thương Phụ Nhị Đại: cũng không phải là đi học thật, anh chẳng lẽ còn muốn khấu trừ học phần của tôi sao? .
Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc: không, khấu trừ tiền thưởng.
Ưu Thương Phụ Nhị Đại: anh, tôi sai rồi. [nước mắt'>
Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc: [a'>
“. . . . . .” Liêu Bắc Bắc cắn cắn đôi môi, vừa muốn thoát khỏi Weibo, Đường Diệp Trạch đã nhanh nhắn một tin tới.
Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc: đừng nóng giận, tôi mua cho cô một chiếc xe đạp điện.
Liêu Bắc Bắc dần dần vung lên khóe miệng, nhưng rất nhanh sụp bả vai, cô rốt cuộc thật dễ dàng thỏa mãn, thoáng cái bớt giận.
Ưu Thương Phụ Nhị Đại: tri kỷ tri kỷ, anh có chuyện gì muốn chia sẻ cùng tôi sao?
Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc: thí dụ như.
Ưu Thương Phụ Nhị Đại: tối hôm qua. . . . . .
“Khụ khụ. . . . . .” Đường Diệp Trạch ho nhẹ hai tiếng đưa tới ánh
mắt của mọi người, các nhân viên cho là anh muốn truyền đạt gì khác,
nhưng đợi một lát, chỉ thấy Đường Diệp Trạch buông mắt, tiếp tục chơi
điện thoại di động.
Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc: cô thấy rồi?
Ưu Thương Phụ Nhị Đại: tôi cuối cùng cũng thông minh, cho nên anh mới mua xe đạp chạy bằng điện hối lộ cho tôi đúng không? [quay mặt bên trái hừ hừ'>
Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc: không phải vậy.
Ưu Thương Phụ Nhị Đại: đúng.
Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc: không phải vậy.
Liêu Bắc Bắc liếc anh một cái, hí mắt nhe răng cười.
Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc: không phải vậy.
Ưu Thương Phụ Nhị Đại: anh còn phải học chùi mép nữa à? Ngừng, đừng ảnh hưởng tôi nghe giảng.
Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc: [nước mắt'>
Ưu Thương Phụ Nhị Đại: [ a '>
“Bắc Bắc, cô nói chuyện với ai mà vui vẻ như vậy? Bạn trai mới sao? . . . . . .” Đào Tiểu Thiến thừa dịp thầy giáo loay hoay trên máy tính
vội vàng hỏi.
“Không phải là mới, bạn trai quen trước giờ.” Liêu Bắc Bắc nóng lòng làm sáng tỏ chuyện này.
Đào Tiểu Thiến không đưa bình luận, liếc một cái màn hình điện thoại
Liêu Bắc Bắc, cười híp mắt lấy điện thoại di động ra, nói: “Thì ra là cô cũng chơi Weibo, nick name là cái gì, tôi add.”
“. . . . . .” Liêu Bắc Bắc thấy thái độ Đào Tiểu Thiến tích cực cũng
không cự tuyệt, nhưng quả thật cô không muốn người quen Follow, bởi vì
nơi đó chẳng qua là đó là vùng đất nhỏ nhiều có ngôi sao sáng của cô mà
thôi, ban đầu viết tên công ty đơn giản là cô không hiểu quá trình đăng
kí, lầm tưởng phải viết tên công ty làm việc mới có thể thông qua xét
duyệt.
Rất nhanh, nick name “Điềm Tỷ Tiểu Đào” của Đào Tiểu Thiến Follow đến “Ưu Thương Phụ Nhị Đại” của Liêu Bắc Bắc.
Đào Tiểu Thiến tham quan trang Liêu Bắc Bắc, cười khúc khích: “Bạn
trai ngươi cũng hài hước quá, có phải nick ‘Anh Không Phải Trời Sinh Đã
Ngốc ’ này hay không, anh ta là người của công ty sao?”
Liêu Bắc Bắc lau mồ h