
m ở bên cạnh
Đường Diệp Trạch, mở ánh sáng trên điện thoại di động chiếu lên mặt
Đường Diệp Trạch, Đường Diệp Trạch thì bình tĩnh như nước ngưng mắt nhìn cô, không có vẻ mặt cười nhạo như Liêu Bắc Bắc tưởng tượng.
Liêu Bắc Bắc Diêu nghĩ, Đường Diệp Trạch mặc dù đối với ai cũng khách khí, nhưng là anh có tạo cảm giá khó gần để bảo vệ mình, nói trắng ra
là, nói công việc có thể, nói tình cảm, Bổn thiếu gia không có dễ chinh
phục như vậy. Cho nên Liêu Bắc Bắc nghĩ không ra, bởi vì Đường Diệp
Trạch cũng không có cho cô một loại cảm giác cách người ngàn dặm, thậm
chí rất thân thiết. Cô nếu như là người đẹp nghiêng nước nghiêng thành
thì cũng được đi, nhưng trong đám mỹ nữ đông đảo hành nghề bán hàng, cô
tự định vị mình ở vị trí hàng đầu đếm ngược từ dưới lên.
“Nơi này có năm mươi mấy vị tiểu thư bán hàng, tại sao anh chỉ thân mật đối với tôi như vậy?”
Đường Diệp Trạch mân mím môi, mặt lộ vẻ khó khăn nói: “Cô muốn nghe lời thật?”
“Ừ, nói đi, bất kể anh nói lý do gì tôi cũng sẽ không tức giận. Ít nhất tôi biết nguyên nhân.”
Đường Diệp Trạch vuốt mảnh vụn che ở trước mắt, thong thả nâng con
ngươi: “Cá nhân tôi cho là, nếu như không có tôi nhanh chóng khuyên bảo
cô, cô rất có thể sinh ra ý niệm phí hoài bản thân trong đầu.”
Liêu Bắc Bắc nheo mắt lại, rốt cục ở không thể nhịn được nữa kéo cổ
áo Đường Diệp Trạch: “Tôi sống rất tốt a. Anh thế nào chỉ thấy tôi muốn
tự sát?”
Đường Diệp Trạch không có giải thích nhiều, chẳng qua là dùng ánh mắt “Cô đừng lừa mình dối người” nhìn cô. Mỗi khi anh nghĩ đến lúc Liêu Bắc Bắc ở du thuyền uống rượu say nói những lời đó—— lúc ấy cô nói ra đủ
loại lời oán tránh đối với người sinh mình. Hiển nhiên, cô là người phụ
nữ cực kỳ thiếu hụt cảm giác an toàn, không có lòng tự tin.
Dĩ nhiên, cái này chỉ có thể một phần nguyên nhân khiến anh chú ý
Liêu Bắc Bắc, chủ yếu là bởi vì Liêu chủ nhiệm phó thác, kỳ vọng Đường
Diệp Trạch có thể đem đứa con giá cá tính hèn yếu biến thành đứa con gái mạnh mẽ. Hơn nữa, Liêu chủ nhiệm còn dặn đi dặn lại Đường Diệp Trạch,
tuyệt không thể nói cho Liêu Bắc Bắc kẻ chủ mưu phía sau chính là cha
cô.
Liêu Bắc Bắc trừng to đôi mắt ti hí nhìn anh, Đường Diệp Trạch vẫn
như cũ dùng ánh mắt đầy lo lắng nhìn cô, thật ra thì, cô thật đúng là
người lập trường đủ không kiên định, bị anh nhìn chằm chằm một lát, làm
cho chính cô đều cho là quan điểm của anh là chính xác.
Liêu Bắc Bắc thở một hơi, rũ tay xuống, mệt mỏi vô lực nói ra tiếng
lòng: “Tôi cảm thấy sống thật cực khổ , nhưng tôi hiện tại có hi vọng
rồi, nếu như có thể thuận lợi đem mình gả đi ra ngoài, cũng không cần
liều mạng như thế, không phải sao?”
“Nếu như cô đem cuộc sống của mình giao vào tay một người khác, cô mất còn nhiều hơn.” Đường Diệp Trạch khẽ cau chân mày.
“Tôi có thể mất cái gì? Tôi không có gì cả, chỉ sót lại ba nghìn
đồng tiền gởi ngân hàng chẳng những cho anh thua trong thị trường chứng
khoán. Tôi thậm chí còn thiếu anh một bộ Laptop, còn mượn tiền của anh.
Ai, cuộc sống của tôi vĩnh viễn là số âm. . . . . .” Liêu Bắc Bắc than
thở.
Đường Diệp Trạch mất tự nhiên dời ánh mắt, nghĩ ngợi chốc lát, nói: “Ngày mai tôi dẫn cô đi một chỗ.”
“Đi chỗ nào?”
“Đi cô sẽ biết. Sáng sớm ngày mai bảy giờ, cô trực tiếp ở bãi đậu xe chờ tôi.” Đường Diệp Trạch nghiêm mặt nói.
Liêu Bắc Bắc gật đầu, mặc dù Đường Diệp Trạch cùng cô quan hệ không tệ, nhưng là uy nghiêm anh thỉnh thoảng vẫn xuất hiện.
Đường Diệp Trạch đứng lên, khom lưng đưa tay cho cô, Liêu Bắc Bắc
lười biếng mà đem tay vỗ vào lòng tay anh, nghĩ đến ngày mai còn phải
dậy sớm, không nhịn được len lén bấm anh một cái.
Đường Diệp Trạch lộ ra nụ cười yếu ớt trên khóe miệng, rất nhanh đem
cô kéo lên, dặn dò: “Ngày mai mặc nhiều chút, đường không gần.”
“A, được. Là hai ta đi hay là hoạt động tập thể a?” Liêu Bắc bắc vừa
hỏi vừa chú ý đến động tác của Đường Diệp Trạch, anh lần nữa ngồi xổm
xuống, Liêu Bắc Bắc cho là anh đang tìm đồ, lại phát hiện anh thế nhưng
giúp cô phủi hạt cát dính ở ống quần.
Liêu Bắc Bắc trong lòng ấm áp một chút, nhưng cô không có biện pháp
khiến cho mình suy nghĩ nhiều, dù sao Đường Diệp Trạch đem mình coi như
thiếu nữ tùy thời có thể trượt chân nhảy lầu, thật ra thì, chết cũng cần dũng khí , cô cũng không dũng cảm như vậy.
“Ha hả, anh có phải xem tôi là đứa trẻ hay không ?” Liêu Bắc Bắc cười khan hai tiếng.
Đường Diệp Trạch cười không nói, lấy điện thoại di động từ trong túi
tiền ra, chiếu sáng bờ cát bờ cát đen nhánh, vì cô tạo vệt sáng chỉ
đường nhỏ.
Liêu Bắc Bắc trước cúi người cảm ơn, cẩn thận nện bước nện bước, không khí có chút lúng túng.
Lúc này, lòng bàn chân cô không cẩn thận trợt, Đường Diệp Trạch nắm
tay cô, bất quá lần này, cô không có chật vật vội vàng nói cám ơn, mà
yên tâm thả lỏng, bỏ qua quan hệ sếp với nhân viên, mặt hướng Đường Diệp Trạch nghiêng đầu cười một tiếng.
“Làm bạn bè của anh, tôi cảm thấy rất hạnh phúc.” Liêu Bắc Bắc cười rất vui vẻ.
Đường Diệp Trạch thong dong cười cười, nắm tay cô đi qua đoạn nhiều
đá, đi qua bóng đêm đen nhánh là được á