
giống như
băng tuyết trên Thiên Sơn, nhưng cặp mắt lại có màu xanh lam trong vắt như
biển.
Cũng khó trách nàng thèm
thuồng như vậy, cho dù là người không trong giới
cũng nhìn ra được hai con ngựa kia là thứ cực phẩm lương câu khả ngộ bất khả
cầu, bất kỳ ai chỉ cần liếc mắt một cái cũng sẽ nhận ra.
Xem đi, nhân vật giang hồ
tứ phía xem đến mãn nhãn, thở dài tấm tắc không ngớt.
"Hàng này không
bán." Đại hồ tử rõ ràng thập phần cự tuyệt.
"Ngươi ra giá đi, ta
tuyệt không trả giá đâu, sao?" Lâu Tuyết Du còn chưa từ bỏ ý định.
"Hàng này không
bán."
"Ít nhất cũng phải
ra một cái giá chứ!"
"Hàng này không
bán!" Vẫn trả lời y như trước nhưng lần thứ ba này, đại hồ tử đã tỏ vẻ
không kiên nhẫn.
"Đáng giận, nếu
không bán thì cưỡi khoe khoang khắp nơi làm gì?" Lâu Tuyết Du cũng phát
hỏa.
"Không liên quan đến
ngươi!" Đại hồ tử thực không khách khí nói, cũng vươn bàn tay to thô ráp
ra."Thỉnh thanh toán tiền đi!"
"Ngươi..." Lâu
Tuyết Du chán nản, thật không đành lòng bỏ qua, nhưng tại đây trước sau trái
phải đều có các nhân vật giang hồ "giám thị" như vậy, nàng không thể,
cũng không dám làm mất mặt Lục Ánh sơn trang, đành phải tâm không cam, lòng
không muốn đem ngân phiếu thảy xuống."Thanh toán tiền thì thanh toán
tiền!"
Kỳ quái là, tấm ngân
phiếu kia rõ ràng là bị thảy xuống đất, nhưng trong nháy mắt đã dừng ở trên bàn
tay to lớn thô ráp kia, giống như là tấm ngân phiếu kia tựa hồ được gió thổi
qua bàn tay của hắn.
"Tốt, giao dịch đã
xong, ta đi đây!" ra khỏi nơi đây, Đại hồ tử sẽ cho ngựa nghỉ ngơi một
lúc.
Đi?
Không, hắn đâu có đi
được, muốn đi cũng phải chờ hắn diễn xong vai của mình đã.
Lục Phù Dung liền bước
lên phía trước từng bước. "Vị huynh đài này, xin dừng bước!"
Đại hồ tử hồ nghi quay
đầu lại. "Để làm gì?"
Vẻ mặt Lục Phù Dung tươi
cười giả tạo. "Xin hỏi vị huynh đài này đã từng thành thân hay chưa?"
Đại hồ tử nhíu mày.
"Chưa từng."
Lục Phù Dung cười đến mắt
díp cả lại. "Vậy ngươi có chịu cưới con gái của ta hay không?"
Khuôn mặt của Đại hồ tử
lập tức còn dài hơn so với mặt con ngựa phía sau hắn, "Nàng?" Bàn tay
to duỗi ra, chỉ Lâu Tuyết Du, ngữ khí tỏ vẻ không hề thiết tha gì đến và cũng
chẳng hề muốn.
Lục Phù Dung lắc đầu,
"Không, không, không phải, là tam tỷ của nàng đó, là nàng này đây, nàng
này mới là tân nương tử..." Một tay bà cứng rắn xô Lâu Thấm Du đang đứng
phía sau lên trước mặt Đại hồ tử. "Còn có của hồi môn thập phần hậu hĩnh
nữa nha!" cũng dùng những từ ngữ loại này để thả câu, bà cũng xem Đại hồ
tử là một tay buôn bán ngựa tầm thường thấp kém.
Của hồi môn?
Hừ, vậy thì có gì hay lắm
đâu!
Nhưng...
Đại hồ tử hai mắt đánh
giá Lâu Thấm Du từ trên xuống dưới một hồi rồi nhún nhún vai. Bộ dạng coi cũng
được, thoáng trông hiền hậu ít nói, dường như là một cô nương ôn thuần rất biết
nghe lời các bà các chị, hẳn không giống với muội muội của nàng tùy hứng vô lý
như vậy, quan trọng nhất là...
Đối phương là tự mình
dâng tới cửa, giống trường hợp của đại ca và nhị ca.
"Được, ta
cưới." Hắn sảng khoái đáp ứng.
"Có thể lập tức
thành thân hay không?"
"Không thành vấn
đề."
"Tốt lắm,
vậy..." Lục Phù Dung cố ý đẩy Lâu Thấm Du lên phía trước thật gần với Đại
hồ tử, cho đến khi hai người chỉ cách nhau một khoảng cách chừng một cánh tay,
để Lâu Thấm Du có thể nhìn cho thật rõ, nàng có thực nguyện ý gả cho nam nhân
râu ria xồm xoàm thô lỗ lại lôi thôi trước mắt này hay không? "Còn ngươi
thì sao? Ngươi có bằng lòng gả cho vị này... hắc hắc, công tử này hay
không?"
Công tử?
Chưa ngước mắt lên xem,
một mùi ngựa gay gắt nồng nặc đã chui thẳng vào trong mũi của nàng, Lâu Thấm Du
không tự chủ được cảm thấy hít thở không thông, chính xác hơn là ngạt thở,
không thể hô hấp nổi.
Tuy rằng đã sớm hạ quyết
tâm, nhưng trong phút chốc nàng đâm ra chần chờ.
Nàng thật sự nguyện ý bỏ
một Vũ Văn Tĩnh Nhân ái mộ nàng, hiểu nàng để gả cho một tên buôn bán ngựa thô
tục xa lạ trước mắt này hay sao?
Không, không, nàng không
thể do dự, vì cha, cũng vì chính nàng, nàng phải kiên trì lên.
Thế là nàng mở miệng hít
thật sâu một ngụm không khí, để mùi ngựa khai ngấy kia không kiêng nể gì làm
nhục phế quản của nàng, hy vọng bản thân mình có thể sớm quen cái mùi này đi,
sau đó nàng từ từ ngước mắt lên.
Bởi vì hai người thật sự
đứng rất gần nhau, Đại hồ tử lại cao hẳn hơn nàng một cái đầu, muốn nhìn diện
mạo của hắn, nàng phải ngưỡng cao tầm mắt ở một góc độ thực mất tự nhiên, mà
lúc này cặp mắt nàng nhìn thẳng về phía trước thì tầm mắt cũng chẳng qua vừa
mới đến bộ ngực rộng lớn của Đại hồ tử, trong nháy mắt một mùi chua chua ngấy
ngấy khai khai tanh tanh nồng nặc xông vào mũi, khiến nàng đang bị nghẹn thở mà
suýt chút nữa phải ói ra ngay đương trường.
Nàng bỗng nhiên tỉnh ngộ,
đó là mùi từ người của Đại hồ tử bốc ra.
Nàng không phải chưa từng
ngửi qua mùi ngựa, tuy rằng không dễ ngửi cho lắm, nhưng cũng sẽ không làm
người ta muốn ói như thế, nhưng nếu mùi ngựa khai nồng nặc mà hòa lẫn mùi mồ
hôi chua lòm của con người, thối lại càng thêm