
g nhìn chung quanh trái phải trước sau một vòng, lưng thẳng lên một
chút, thoáng chốc tỉnh táo lại.
Tất cả mọi người chung
quanh đang dùng một loại ánh mắt xem hài kịch, hứng chí bừng bừng nhìn thẳng
vào bà.
"E hèm, ta là
nói...nói..." Bình tĩnh, bình tĩnh, bà trăm ngàn lần không
thể để mất thể diện. Khi nào không có người ngoài, bà có thể tùy tâm sở dục nổi
giận la hét đến trời long đất lở, nhưng giờ phút này, dưới ánh mắt trừng trừng
soi mói của quần chúng, bà tuyệt không thể để cho người khác bắt lỗi mà đem câu
chuyện này ra làm đầu đề bàn tán "Ngươi thật muốn gả cho hắn, tên buôn
ngựa này?"
"Phải" Lâu Thấm
Du vẫn như trước đang mê mải ngắm cặp mắt xinh đẹp kia của Đại hồ tử, dứt không
ra.
"Vậy...vậy thì tốt
lắm." Lục Phù Dung nghĩ một đằng nói một nẻo "Nhưng mà..." Bà
khinh thường liếc mắt về phía Đại hồ tử một cái. "Hôm nay phải thành thân
ngay, chỉ sợ cha mẹ của ngươi không kịp..."
"Nương, không bắt
buộc cha mẹ hắn nhất định phải đích thân tới làm chủ hôn, đây không phải do tự
bản thân ngài nói hay sao?" Lâu Thấm Du nhẹ giọng hỏi.
Phải, là bà đã nói, hơn
nữa còn là mới nói cách đây không lâu, nhân chứng còn sờ sờ ra đó, có muốn nuốt
lời cũng không xong.
"Việc này..."
Lục Phù Dung ấp úng "À, phải, phải, ta, à...nhất thời quên mất.
Vậy..." Ánh mắt bà rơi lên người của Đại hồ tử. "Sính lễ cũng phải có
chứ? Đường đường Lục Ánh sơn trang gả đi khuê nữ, ít nhất cũng phải có sính lễ
tương đương chứ, bằng không người ta sẽ chê cười!"
Bất kỳ ai nghe được cũng
hiểu, lý do này thật là gượng ép, có ai mà lúc nào cũng kè kè mang theo sính lễ
bên người chứ?
Nhưng đây cũng là một lý
do hợp tình hợp lý, nữ nhi nhà người ta khổ sở nuôi nấng lớn lên đâu có thể hai
tay tặng không cho người khác.
Ít nhất cũng phải có chút
sính lễ ?
"Nương, ngài biết rõ
hắn không thể..." Lâu Thấm Du tính mở miệng kháng nghị vì Đại hồ tử.
"Ta không cần của
hồi môn, nhưng sính lễ..." Đại hồ tử xoay người gỡ xuống một cái bọc vải
trên yên ngựa "Lần này trước khi xuất môn, mẹ ta đã dặn, không cưới được
lão bà sẽ không cho về nhà, cái này..." Hắn mở miếng vải bọc ra, cầm một
chiếc hộp gỗ đưa cho Lục Phù Dung. "Đây là nương của ta giao cho ta, đưa
làm sính lễ để cưới nương tử."
Thật là có người lúc nào
cũng mang theo sính lễ tùy thân hay sao?!
Tất cả mọi người ai nấy
đều kinh ngạc đến ngây ngốc.
"Cái này..."
Lục Phù Dung đành nhận hộp gỗ mà không biết phải làm sao, chần chờ một chút rồi
mở hộp ra, chỉ thoáng nhìn qua đã trợn trắng mắt. "Trời!"
Nằm bất động trong hộp gỗ
là một pho tượng hỏa kỳ lân nhỏ được tinh tế điêu khắc từ một khối ngọc đỏ, rất
công phu, rất sống động, ngay cả những sợi râu dài li ti nhỏ xíu cũng hết sức
rõ ràng, thần thái biểu tình của con hỏa kỳ lân này đều được cẩn thận chăm
chút, trong suốt hơn ngọc, mịn màng hơn phỉ thúy, đôi mắt lại đỏ tươi phát ra
hào quang chói lọi, như đang khẽ chớp mắt, phảng phất phun ra nuốt vào ngọn
lửa.
Mà cặp mắt của con kỳ lân
kia được cẩn hai viên dạ minh châu còn lớn hơn trái long nhãn, hộp gỗ vừa được
mở ra, rõ ràng đang là lúc trời chiều ảm đạm, nhưng trong chốc lát lại sáng
trưng như ban ngày, khiến người ta hoa cả mắt tưởng chừng như không thể mở mắt
ra nổi.
Cho dù của hồi môn của
Lục Ánh sơn trang có là núi vàng biển bạc, chỉ sợ cũng không bằng một nửa giá
trị của con Hỏa kỳ lân này, có thể nói là vô giá.
"Cái này ngươi lấy
được từ đâu?" Lục Phù Dung thất thanh kêu lên sợ hãi.
Có thể hắn là gã buôn
ngựa kiêm làm cướp đường mà đoạt được thứ này!
Bằng không hắn chính là
gã buôn ngựa kiêm làm trộm ban đêm mà lén lấy được!
Tóm lại, tuyệt đối không
thể nào đường đường chính chính mà có được!
"Không phải ta vừa
nói đó sao, là mẹ ta giao cho ta nha!" Nói xong, Đại hồ tử lại đem dây
cương của con bạch mã kia giao thẳng vào tay cho Lâu Thấm Du. "Nè, đây là
cho ngươi, đại ca của ta nói, muốn lão bà hầu hạ ta cho tốt thì trước đó ta
phải đối xử tốt với lão bà; còn nhị ca ta nói, tặng nhiều lễ vật cho nữ nhân sẽ
làm nàng vui vẻ!"
Tuy giọng điệu của hắn
nghe thật khôi hài, nhưng mà...
Lâu Thấm Du không khỏi nở
rộ một nụ cười, xem ra không cần phải nhào nặn nam nhân thô lỗ này, hắn vốn sẽ
là một trượng phu tốt.
Bởi vì hắn đã được
"dạy dỗ" rất kỹ.
"Cám ơn." Không
nhìn bàn tay to vô cùng dơ bẩn kia của Đại hồ tử, nàng không chút do dự tiếp
lấy dây cương, kinh ngạc thở dài vuốt ve bộ lông trắng nõn trên lưng ngựa, vô
cùng thích thú."Thật đẹp quá!"
Thì ra là lễ vật để cưới
vợ, hèn chi hắn nói là hàng không bán.
"Con ngựa này rất có
linh tính!" Đại hồ tử đắc ý nói. "Sau khi ta thuần hóa nó rồi ta cũng
không có cưỡi qua, cho nên ngươi chỉ cần cưỡi nó vài lần thì nó sẽ nhận ra
ngươi là chủ nhân của nó!"
"Ừ, con này tên là
gì?"
"Bạch Yên."
"Vậy còn ngựa của
ngươi?"
"Mặc Dạ."
Thực hiển nhiên, hai con
ngựa một trắng một đen này là một cặp.
Tuy rằng vì Đại hồ tử là
gã buôn ngựa nên mới tặng một con ngựa cho lão bà làm lễ vật, nhưng nếu có cơ
hội, hai vợ chồng có thể cùng nhau xuất môn ngao du, cưỡi một