
n
kia vẻ mặt hoàn toàn ảm đạm, có thể thấy rằng các nàng ấy đều đã tuyệt vọng,
hẳn là không dám giở trò quỷ gì, trừ phi các nàng ấy không muốn sống nữa chăng.
Vậy, vì sao nàng lại bất
an như thế?
Đầu óc hoang mang và bất
an, nàng chuyển mắt nhìn Hải Đi Ta, há mồm muốn nói gì đó, nhưng đúng lúc này,
hạ nhân vào báo lại, Lâu Thấm Du và Phó Thanh Dương đến.
"Kẻ thức thời mới là
trang tuấn kiệt, tam muội ngươi thật thông minh!" Nàng tưởng bọn họ đến
phục tùng nàng.
"Chúng ta tới là vì
người khác." Vẫn như xưa, Phó Thanh Dương chỉ biết nói thẳng nói thật.
"Người khác? Người
nào??"
"Đại ca, nhị ca của
ta sẽ đến đây tìm ta, đến lúc đó bọn ta sẽ theo họ cùng về nhà."
"Vậy sao?" Lâu
Nguyệt Lan cười lạnh. "Chỉ sợ các ngươi đi không được thôi!"
Vừa mới nói xong, hạ nhân
chạy vào báo, có hai vị công tử muốn tìm tam cô gia. Bởi vì người được tìm là
Phó Thanh Dương, nên Lâu Nguyệt Lan đành phải cho mời bọn họ vào.
Độc Cô Tiếu Ngu và Quân
Lan Chu vừa xuất hiện, Phó Thanh Dương liền mặt mày hớn hở đi về phía trước
nghênh đón.
"Đại ca, nhị ca, các
ngươi đã đến rồi!" Cuối cùng hắn có thể mang lão bà về nhà!
"Thanh Dương,
ngươi..." Độc Cô Tiếu Ngu cười dài nhìn mọi người xung quanh trong phòng,
bao gồm Lâu Nguyệt Lan và Hải Đi Ta vẻ mặt đầy kiêu ngạo, còn có ba mẹ con kia
biểu tình khổ đến không chịu nổi. Hắn chậm rãi hỏi: "Có nghe lời ta không
đó?"
"Có, có, có, ta có
kêu nàng uống thuốc rồi." Cho nên bọn họ đều không có trúng độc.
"Tốt lắm." Độc
Cô Tiếu Ngu hài lòng nói, quả nhiên là đệ đệ ngoan.
"Còn nữa, nhạc mẫu
đại nhân đã chủ động hủy bỏ ước định của bọn ta, ta có thể mang lão bà về nhà
rồi!"
"Vậy sao? Vậy thì
càng hoàn mỹ!"
Mà Quân Lan Chu chỉ trực
tiếp đến bên cạnh Lâu Thấm Du, vô thanh vô tức giao cho nàng ba viên thuốc, thì
thầm "Đệ muội, lệnh đường và hai tỷ muội của ngươi đều trúng độc, đây là
giải dược, mau cầm thuốc này cho bọn họ uống đi!"
"Gì? Mẹ ta và các
nàng ấy trúng độc?" Lâu Thấm Du chấn động.
Đây mới là nguyên nhân
khiến bọn họ ngoan ngoãn bị quản chế hay sao?
Nếu thực như thế, nhị tỷ
thật quá đáng, chính mẹ và tỷ muội ruột thịt của mình mà nàng cũng có thể hạ
thủ như thế này!
Hèn chi Phó Thanh Dương
bảo nàng nhất định phải uống thuốc trước khi bước vào Lục Ánh sơn trang, thì ra
là vì phòng ngừa bị hạ độc.
Một lát sau, ba mẹ con
Lục Phù Dung đều đã lặng lẽ uống thuốc giải, Lâu Nguyệt Lan và Hải Đi Ta không
ai phát hiện ra, bởi vì bọn họ còn mãi chú ý đến Độc Cô Tiếu Ngu.
"Nguyệt Lan, phải
cẩn thận, hai người kia không phải người tầm thường!" Hải Đi Ta nói nhỏ.
Hai người kia vừa xuất
hiện là hắn cảnh giác liền. Tuy bề ngoài Độc Cô Tiếu Ngu trông hiền lành nhã
nhặn, vẻ mặt lúc nào cũng tươi cười kiểu "trên đời này ta vô tội nhất, xin
đừng oan uổng ta", nhưng mà người hắn tản ra một phong thái khiến người ta
không lạnh mà run, lại rõ ràng lộ vẻ "Trên đời này ta nguy hiểm nhất, tốt
nhất đừng đến gây chuyện với ta".
"Ta..." Lâu
Nguyệt Lan không tự chủ được rùng mình một cái. "Cũng cảm thấy như
vậy."
Hai người liếc mắt nhìn
nhau một cái, chợt Hải Đi Ta lặng lẽ vẫy tay làm ám hiệu.
Không lâu sau, cao thủ
hắn mang đến từ Hải gia đã bố trí mai phục đầy bên ngoài phòng, lúc này hắn mới
định tâm lại.
Hắn không thể xem thường
trực giác của chính mình, hiện tại, trực giác của hắn nói cho hắn biết, hai
người kia rất nguy hiểm.
"Xin hỏi, hai vị
là?" Hải Đi Ta tỏ thái độ hắn mới là "chủ nhân" chân chính.
"Chẳng là cái gì cả,
chẳng qua chỉ tới đây đón đệ đệ và đệ muội về nhà thôi." Độc Cô Tiếu Ngu
tiêu sái phe phẩy cây quạt, bình thản ung dung nói, "Mặt khác, cũng muốn
thỉnh giáo một chút..." Hắn cười mỉm chi nhìn về phía Lục Phù Dung.
"Trang chủ thật muốn đem vị trí trang chủ truyền cho nhị tiểu thư hay
sao?"
"Không, ta không
muốn!" Lục Phù Dung không chút do dự phủ quyết.
"Nương?" Lâu
Nguyệt Lan giật mình trừng mắt nhìn Lục Phù Dung, trong ánh mắt như cảnh cáo:
bọn ngươi không muốn thuốc giải hay sao?
Không thèm để ý tới ánh
mắt cảnh cáo của Lâu Nguyệt Lan, Lục Phù Dung lạnh lùng nhìn lại nữ tử không
phải là nữ nhi của bà kia.
"Bởi vì nó căn bản
không phải nữ nhi thân sinh của ta, mẫu thân của nó là muội muội của ta, mà
muội muội của ta là do cha ta tư sinh và lén nuôi dưỡng bên ngoài, mãi đến khi
mẹ ta và muội muội, muội phu lần lượt mất hết, cha ta mới thỉnh cầu ta thu
dưỡng nữ nhi chưa đầy một tuổi của muội muội ta..."
Bà khinh miệt hừ lạnh đối
với Lâu Nguyệt Lan "chính là ngươi, cho nên căn bản ngươi không phải họ
Lâu, nói một cách khác, ngươi vốn không có tư cách kế thừa Lục Ánh sơn
trang!"
Vẻ mặt Lâu Nguyệt Lan
thay đổi lúc đỏ lúc trắng, như không thể tin được, nhưng khi nàng mở miệng lại
không phải như vậy.
"Ngươi tưởng ta thèm
theo họ của ngươi lắm sao?" Nàng khinh thường nói. "Ngoại công đã sớm
nói tất cả với ta, nếu không ngươi nghĩ ta vì sao lại phải trăm phương ngàn kế
sắp đặt tất cả những kế hoạch như thế này? Bởi vì ngoại công nói cho ta biết,
muốn có vị trí trong Lục Ánh sơn trang này, ta phải tự