
nàng đang làm gì
vậy?" Nói xong, một tay đẩy nàng về phía sau.
"Thanh ca, hắn muốn
giết chàng nha!" Lâu Thấm Du hổn hển nói.
"Vậy thì sao?"
Muốn giết thì giết! Ai sợ ai a!
"Ta có võ công, để
ta bảo vệ Thanh ca chàng nha!" Lâu Thấm Du muốn phân rõ phải trái với hắn.
"Huống chi Hải Đi Ta cũng nói, hắn cũng sẽ không động đến người của Lục
Ánh sơn trang, cho nên ta rất an toàn!"
Bảo vệ hắn?
Phó Thanh Dương nhịn
không được trở mình quay lại nháy mắt với Độc Cô Tiếu Ngu. "Đại ca, để ta
cho bọn chúng đại khai nhãn giới trước! Bằng không lão bà của ta khẩn trương vì
chuyện không đâu!"
"Cũng được."
Độc Cô Tiếu Ngu gật đầu đồng ý. "Đệ muội đang mang thai, nếu kích động quá
thật không tốt."
Vừa mới dứt lời, cũng
không thấy ai cử động, chỉ nghe một tràng tiếng choang choang vang lên, trong
nháy mắt binh khí đao kiếm liền chất thành một đống như một tòa núi nhỏ trước
mặt Phó Thanh Dương, mà bọn người đang bao vây xung quanh thậm chí còn chưa
nhận ra rằng đao kiếm trên tay bọn chúng đã biến mất.
Trước tình hình như vậy,
chẳng những Lâu Thấm Du trợn tròn mắt, mà ba người bọn Lục Phù Dung cũng trợn
mắt há hốc mồm, Hải Đi Ta kinh hãi đến mức mặt mày trắng bệch, lập tức lui ra
sau ba bước dài.
"Ngươi...rốt cuộc
các ngươi là ai?"
"Ta nói rồi, không
cần biết ta là ai, chỉ cần nhớ rõ phải chuyển lời của ta với lệnh đường là được
rồi." Độc Cô Tiếu Ngu ngạo nghễ nói.
Gương mặt trắng bệch
trong nháy mắt lại đen sầm lại, "ngươi...ngươi đừng tưởng ta không có cách
bắt ngươi!", ngoài miệng Hải Đi Ta vẫn nói cứng, nhưng trong lòng lại vô
cùng bất an, nghĩ đến mới vừa rồi đối phương một tay "biểu diễn" như
thế, hắn không chắc sẽ có cách khống chế đối phương.
"Sao?" Độc Cô
Tiếu Ngu không khỏi bật cười. "Vậy ngươi tưởng còn có ai có thể uy hiếp
được ta?"
Hải Đi Ta vừa mới há mồm,
chưa kịp lên tiếng, lại có hạ nhân vội vàng báo lại.
"Nhị cô gia, đại
thiếu gia của Kim Lăng Mộ Dung phủ đến, hắn nói muốn gặp..."
"Mộ Dung Vũ
Đoạn?" Hải Đi Ta hai mắt sáng ngời, vẻ mặt mừng rỡ. "Mau! Nói với hắn
Lục Ánh sơn trang có phiền toái, mau mời hắn đến đây hỗ trợ!" Mặc dù có
đưa thiệp mời đến Mộ Dung gia, lại không ngờ được là có người tới thật, hơn nữa
còn là Mộ Dung Vũ Đoạn tự mình đến, đây thật đúng là đang khát nước gặp cơn mưa
rào.
"Trang chủ!"
hắn quay đầu lại, lập tức đặt điều kiện với Lục Phù Dung. "Chỉ cần ngài
đừng lắm lời, sau khi xong việc, ta sẽ lập tức đưa thuốc giải, cũng sẽ bảo Nguyệt
Lan bỏ qua vị trí trang chủ của Lục Ánh sơn trang, đồng thời Hải gia đồng ý vô
điều kiện trở thành chỗ dựa vững chắc cho Lục Ánh sơn trang, ta lấy nhân cách
của Tùng Giang phủ Hải gia ra cam đoan!"
Bây giờ cái gì cũng không
quan trọng nữa, quan trọng nhất là, văn
kiện bí mật kia, ngoại trừ người của Hải gia, tuyệt không thể để bất cứ kẻ nào
biết được!
Lục Phù Dung giật mình,
theo bản năng liếc nhìn về hướng bọn Độc Cô Tiếu Ngu - là bọn hắn đã giải độc
trên người của các nàng, mà Độc Cô Tiếu Ngu thấy Lục Phù Dung nhìn về phía hắn,
lẳng lặng cười, khẽ gật đầu một cái; lúc này Lục Phù Dung hiểu ý, hắn bảo bà
đừng đếm xỉa gì đến.
Nếu là như thế thì tạm
thời không đếm xỉa gì đến cũng được - dù sao bà nghe cũng không hiểu bọn họ
đang nói cái gì, cứ để bọn họ đấu với nhau đến mức ngươi chết ta sống, sau đó
bà sẽ xem làm sao để có lợi nhất cho Lục Ánh sơn trang.
Căn bản bà không tin vào
sự cam đoan của Hải Đi Ta.
"Được, ta đồng
ý."
Nghe vậy, khóe miệng Hải
Đi Ta cong lên, nở nụ cười thắng lợi, hắn còn chưa biết độc của Lục Phù Dung đã
sớm được giải, càng không biết Mộ Dung Vũ Đoạn cũng không phải vì thiệp mời của
Lục Ánh sơn trang mà đến.
" Mộ Dung Vũ Đoạn,
đại công tử của Mộ Dung phủ, chắc ngươi cũng không thể nào không biết hắn là ai
chứ? Mộ Dung đại công tử là muội phu của cậu cả Tiếu Tu La, ngươi càng không
thể không biết hắn là ai chứ?" Đối mặt với Độc Cô Tiếu Ngu, hắn lại càn rỡ
cười lên. "Hiện tại không ai uy hiếp được ngươi, lời cuồng ngôn như vậy mà
ngươi cũng nói ra được sao?"
Lấy tên hắn ra dọa chính
bản thân hắn!
Độc Cô Tiếu Ngu không
khỏi bật cười. "Ngươi nói xem tại sao ta lại không thể nói nên lời?"
"Có lẽ ngươi không
biết, Mộ Dung đại công tử và đại ca của ta là anh em cột chèo?" Hải Đi Ta
đắc ý nói. "Cho nên bất kể là Mộ Dung đại công tử hay là Tiếu Tu La, bọn
họ chỉ tin lời ta mà thôi, vậy giờ ngươi đã biết sợ rồi chưa?"
Hắn vừa dứt lời, chỉ thấy
Độc Cô Tiếu Ngu phóng đãng cười lên ha hả.
"Được, được, được
thôi...vậy cứ để xem, tên tiểu tử Mộ Dung Vũ Đoạn đó, hắn nghe lời ngươi, hay
là nghe lời ta!"
Chương
10
Lúc nhận được thiệp mời
của Lục Ánh sơn trang, Mộ Dung Vũ Đoạn cũng không tính đi xem lễ lộc gì, chỉ
tính sai người tặng quà là được rồi.
Nhưng vừa tiếp được thư
của cậu cả, cho dù Lục Ánh sơn trang có là đầm rồng hang hổ, hắn cũng không thể
không đi một chuyến, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến.
"Tại hạ là Kim Lăng
Mộ Dung Vũ Đoạn, xin hỏi Độc Cô Tiếu Ngu công tử có ở đây không?"
Hộ vệ của Lục Ánh sơn
trang quá nửa là đã gặp qua hắn, vừa