
mình tranh thủ. Nếu bản
thân đã tranh thủ, tất nhiên sẽ tranh thủ vị trí tốt nhất – ngôi vị trang
chủ!"
"Ngươi quá tham lam !"
Lục Phù Dung phẫn nộ rít gào. "Trước đây, tuy ta không có ý định cho ngươi
kế thừa Lục Ánh sơn trang, nhưng mà ta vẫn thật tâm coi trọng ngươi!"
"Ngươi càng tham
hơn!" Lâu Nguyệt Lan lập tức phản kích lại, "Ta chỉ là muốn vị trí
trang chủ của Lục Ánh sơn trang, còn ngươi? Rõ ràng không có năng lực, lại có ý
đồ mưu toan vị trí minh chủ võ lâm, nói cho ngươi biết, ngoại trừ Hải gia,
không ai có thể...Ô!" Nói không được nữa, bởi vì miệng của nàng bị người
nào đó bịt kín.
"Hải gia?" Lục
Phù Dung giận dữ trừng lại Hải Đi Ta."Quả đúng như ta đã đoán!"
Hải Đi Ta liếc mắt cảnh
cáo trước Lâu Nguyệt Lan rồi mới bỏ bàn tay đang che miệng của nàng ra,
"Ta chỉ sợ trang chủ hiểu lầm!" Vẫn bảo trì thần thái tự nhiên mỉm
cười. "Hải gia cũng không có bất cứ ý đồ gì..."
"Tốt nhất là không
có." Độc Cô Tiếu Ngu ý cười dạt dào xen miệng vào. "Ta nói, Hải nhị
công tử..."
"Sao?" Hải Đi
Ta tao nhã đáp lại, ra vẻ thập phần là phong phạm khiêm cung của một vị công tử
gia giáo.
"Xin chuyển cáo với
lệnh đường một tiếng, âm mưu của bà ta không phải là không ai biết đâu, thí dụ
như ta..." Độc Cô Tiếu Ngu chậm rãi nói. "đã biết rất rõ..."
Sắc mặt Hải Đi Ta khẽ
biến, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại, vẫn thập phần trấn định bình tĩnh
tươi cười như cũ.
"Nếu bà ta an phận
làm đại phu nhân của Hải phủ, vậy ta cũng không muốn nhiều chuyện gây phiền
toái làm gì, nhưng nếu bà ta..." Độc Cô Tiếu Ngu xoạt một tiếng khép cây
quạt lại, ý cười càng nhiều hơn. "có bất cứ ý đồ gây rối nào, vậy ta cũng
sẽ không ngồi yên không lý đến, rõ chưa?"
"Chỉ sợ ta không rõ
ý tứ của vị công tử này..." Hải Đi Ta tựa hồ thật sự hoang mang.
Thấy hắn còn làm ra vẻ
mặt giả ngu như vậy, Độc Cô Tiếu Ngu không khỏi mỉm cười.
"Vậy để ta đây nói
theo cách khác đi! Trên giang hồ ai nấy đều biết, Đại phu nhân của Hải phủ thiện
lương hiền lành thích mặc bạch y, mà bạch y kia cũng khiến nàng có vẻ càng
thuần khiết, càng vô tội hơn; nhưng trên thực tế, lệnh đường yêu nhất
là..." Hắn cố ý vô tình dừng lại một chút. "hồng y, đúng không?"
Trong lòng giật mình kinh
hãi, cuối cùng chiếc mặt nạ ôn hòa của Hải Đi Ta bị phá vỡ, "Rốt cuộc
ngươi là ai?" Hắn giận dữ hỏi, bởi vì bí mật bị vạch trần, công tử nho nhã
khiêm khiêm trong nháy mắt biến thành công tử vẻ mặt tức giận độc ác.
Chà, mới như vậy mà đã lộ
mặt thật ra rồi, đạo hạnh thật đúng là thô thiển quá đi!
"Không cần biết ta
là ai, chỉ cần chuyển lời đến lệnh đường của ngươi là được rồi!"
Hải Đi Ta bỗng giương hai
mắt trợn to lên, hung quang bắn ra bốn phía, sử lực giang hai tay thủ thế, thế
là một tràng thanh âm tiếng rút đao rút kiếm vang lên, mấy người bọn Độc Cô
Tiếu Ngu đều bị bao vây chung quanh, khắp nơi trong phòng, ngoài phòng, trong
vườn, trên hành lang...đều xuất hiện người mai phục.
Độc Cô Tiếu Ngu liếc mắt
nhìn quanh một cái, cười ha hả nói "cuối cùng cũng lộ ra chân diện mục
rồi!" Chẳng hề để ý lại khép mở cây quạt, không một chút lo lắng.
"Thế nào? Muốn giết người diệt khẩu sao?"
"Các ngươi không nên
biết đến chuyện đó!" Hải Đi Ta âm trầm nói.
Độc Cô Tiếu Ngu lạnh nhạt
lên tiếng. "Chẳng lẽ ngươi đã quên những tân khách đến xem lễ rồi sao,
không sợ kinh động đến bọn họ thì bí mật của các ngươi sẽ càng bị nhiều người
biết?"
Khóe miệng Hải Đi Ta gợn
lên một nụ cười âm hiểm, gương mặt tuấn dật kia nhất thời trở nên thập phần
đáng ghê tởm. "Ngươi không để ý thấy Nguyệt Lan đã biến mất khỏi đây rồi
sao?" Hắn ngắm nhìn một chút bên ngoài. "Ngay tại lúc các ngươi bị
bao vây, nàng cũng đã chạy ra tiền sảnh rồi, lấy thân phận trang chủ tương lai
của Lục Ánh sơn trang mời tân khách trong đại sảnh đến Văn Hương lâu trong thành
uống rượu nhắm thức ăn, nhanh nhất cũng phải một lúc lâu sau mới trở về, đến
lúc đó..."
"Chúng ta đã bị giải
quyết rồi, kể cả trang chủ chân chính của Lục Ánh sơn trang?" Độc Cô Tiếu
Ngu cười hì hì nói hết câu giùm hắn. "Vậy lấy ai để truyền ngôi cho nhị
tiểu thư?"
"Không, không cần,
người của Lục Ánh sơn trang, một người ta cũng sẽ không động vào, để tránh
người ngoài hoài nghi..."
"Ngươi cũng thật cẩn
thận."
"Nhưng công lực của
các nàng phải bị phế..."
"Thế nào? Hạ độc còn
chưa đủ sao?"
"Xem ra là chưa đủ,
ta nghĩ các nàng cũng đã sớm đoán được ta sẽ không lấy mạng của các
nàng..." Hải Đi Ta liếc mắt nhìn ba mẹ con Lục Phù Dung, lúc này vì tò mò
đều ra trước phòng. "sẽ không có gan phản kháng ta!"
"Cho nên, ngươi chỉ
muốn lấy mạng ba người bọn ta?"
Độc Cô Tiếu Ngu lời vừa
ra khỏi miệng, người đầu tiên phản ứng không phải là Hải Đi Ta mà là Lâu Thấm
Du. Nàng cơ hồ là phản xạ vô điều kiện lập tức chạy đến chắn ngang trước mặt
Phó Thanh Dương, thật ra nàng nghe mà không hiểu bọn họ đang nói cái gì, nhưng
Hải Đi Ta muốn giết ba người bọn Phó Thanh Dương, những lời này nàng nghe đã
lập tức hiểu liền.
Đầu tiên Phó Thanh Dương
giật mình lên một cái, tiện đà nhăn mặt nhăn mày "Lão bà,