
toàn bộ để trên bàn trước mặt Lâu Thấm Du; Lâu Thấm Du vừa nhìn qua đã mừng như
điên thiếu chút nữa rơi lệ.
"Cái này, cái này,
cái này..."
"Tất cả đều là bút
tích bản gốc cả, Tam phu nhân."
"Quả thật là bút
tích bản gốc sao?!" Lâu Thấm Du kinh hô, thật cẩn thận nâng lên một bản,
thoáng chốc lại kinh hỉ kích động lên. "Toàn tập Đoạn Trường Từ của U Tê
cư sĩ, cái này...này...này...ta tưởng...ta tưởng bản gốc của bà không có lưu
truyền đến nay..."
"Tam phu nhân thích
U Tê cư sĩ? Vậy..." Lão bản cười lấy ra một bản khác phía dưới. "Có
lẽ ngài cũng sẽ thích bản này..."
"Văn tập của Dịch an
cư sĩ?!"
Lâu Thấm Du tưởng chừng
như hét toáng lên, Phó Thanh Dương nhịn không được bịt lấy lỗ tai, chịu không
nổi lắc đầu, bỏ đi ra ngoài thư phòng, tùy ý lão bà kinh thiên động địa,
nghiêng trời lệch đất trong thư phòng, còn mình nhàn nhã nhàm chán ngồi bên
ngoài huấn luyện Tuyết Vụ ngồi xuống, nằm xuống, đứng lên...
Một lúc sau, hắn quay đầu
lại đã thấy Lâu Thấm Du ngồi trong đó trên mặt ra vẻ khó nghĩ, cầm lên quyển
sách này, rồi lại cầm lấy quyển họa kia, nhìn bên trái, nhìn bên phải, nhìn
nhìn thư và họa trong quầy, không biết như thế nào cho phải.
"Lão bà, nàng đang
làm gì vậy?"
"Ta biết những thứ
này rất quý, ta chỉ có thể chọn một" Lâu Thấm Du không chút để ý nói, còn
đang mãi đọc sách bên trái, xem họa bên phải, phía dưới cũng bày la liệt những
quyển sách và bức họa, mỗi quyển mỗi cuộn đều là bảo bối, thật sự rất khó quyết
định. "Nhưng lại không biết chọn cái nào là tốt nhất..."
"Không cần phải
chọn" Phó Thanh Dương đi đến cạnh người nàng. "Đây là cửa hàng của
Lục đệ, thích cái gì cứ lấy cái đó."
Đang lẳng lặng chìm đắm
trong thư và họa, đột nhiên Lâu Thấm Du quay đầu lại. "Gì? Nhưng...nhưng
không phải chàng nói lục đệ là..."
"đào quặng, đó là
gia nghiệp, còn cửa hàng này..." Phó Thanh Dương chỉa chỉa xuống. "Là
đam mê của hắn."
"Thì ra là thế.
Vậy..." Lâu Thấm Du lẩm bẩm nói, quay lại tiếp tục xem bên trái một chút
rồi lại xem bên phải một chút, vẻ mặt càng lúc càng hưng phấn. "Ta thật sự
có thể chọn nhiều thứ?"
"Không cần chọn,
thích thì mang tất cả đi!"
"Cái nào ta cũng
thích hết!" Không phải nàng tham, thật sự không phải, mà là...
Toàn bản gốc bút tích
thật, có tiền cũng mua không được a!
Lúc trước nàng muốn mua
loại bản gốc bản thật như thế này, nhưng nương nói đó là lãng phí tiền, không
cho nàng mua, cho nên nàng chỉ có thể thưởng thức trong cửa hàng, giờ vất vả
lắm mới có thể có được...
Không phải nàng tham,
thật sự, thật sự không phải!
"..." Thì ra
lão bà là một con mọt sách!
"Còn có cái kia, cái
kia, và cái kia, cái kia nữa..."
Nàng đang chỉ là mấy bức
họa đang treo trên tường, mấy bức họa này kết cấu ngắn gọn, tươi mát nhàn đạm,
ngay cả nét bút trong hào phóng có ôn nhã, không câu nệ lề luật, trong họa có ý
thơ, quả là một nhân tài trong giới văn nhân nhã sĩ, nàng vừa liếc mắt thấy đã
chú ý ngay.
Phó Thanh Dương liếc nhìn
lạc khoản một cái."Nàng chọn đều là những bức họa của Lục đệ thôi!"
"A! Thật sao?"
"Sau khi chúng ta về
nhà thì kêu Lục đệ vẽ cho nàng đi!"
"Ừ, được."
Lại lên đường, Lâu Thấm
Du dường như đều rúc trong xe ngựa đọc sách, vẻ mặt đầy trân quý trước những
trang sách tuy cũ kỹ nhưng được bảo tồn vô cùng cẩn thận, si ngốc mê mệt đắm
chìm trong thế giới sách hơn nửa ngày.
Nữ nhân!
Phó Thanh Dương mãnh liệt
lắc đầu, buông màn xe xuống, xoay người lại, nắm dây cương điều khiển hai con
ngựa phía trước bắt đầu di chuyển, nhưng vẫn rất cẩn thận không cho xe đi quá
nhanh để tránh gây trở ngại đến việc đọc sách của lão bà; mà Tuyết Vụ thì nằm
sấp một bên, gối đầu lên đùi hắn ngủ gà gật.
Đầu mùa xuân tuy có chút
lạnh, nhưng gió nhẹ thổi đến thấm vào tận phế phổi, thật thoải mái vô cùng!
Vì bọn họ trên đường về
cước trình thong thả chậm rãi tựa hồ như du sơn ngoạn thủy, nên không biết Lục
Ánh sơn trang đã sớm náo loạn, sắp diễn ra một cuộc "thay đổi triều
đại"...
※※※
"Ngươi nói vậy là có
ý gì?"
Lục Phù Dung chấn kinh,
phẫn nộ trừng mắt nhìn Lâu Nguyệt Lan, trăm lần triệu lần cũng không ngờ thứ nữ
mà bà tưởng sẽ là phụ tá tốt nhất cho trưởng nữ trong tương lai, lại cũng có dã
tâm tranh giành với đại tỷ.
"Ta nói là ta thích
hợp làm trang chủ của Lục Ánh sơn trang hơn so với đại tỷ!"
Lâu Nguyệt Lan kiều mỵ
liếc mắt nhìn vị tân hôn phu đang đứng kế bên, Hải Đi Ta –Hải nhị thiếu gia của
Tùng Giang phủ Hải gia, hắn nói với nàng, hắn nguyện ý đến Lâu gia ở rể, chỉ
cần nàng đồng ý gật đầu, hắn sẽ dốc hết toàn lực giúp nàng ngồi lên ngai trang
chủ của Lục Ánh sơn trang. Bởi vậy sau khi Lục Phù Dung trở về trang, Hải gia
liền phái người đến Lục Ánh sơn trang cầu hôn, không đến hai tháng sau hai
người sẽ thành thân.
Nhị thiếu gia của Hải phủ
- một trong võ lâm thế gia hiện nay, có người có bối cảnh ưu việt như thế ở rể,
Lục Phù Dung đúng là cầu còn không được, tất nhiên không hề phản đối.
Ai ngờ bọn họ vừa thành
thân chưa được nửa tháng, hai vợ chồng đã đến "khuyên răn" mẫu thân
"về hưu" non để an hưởng tuổi