XtGem Forum catalog
Ôn Nhu Nộ Tướng Công

Ôn Nhu Nộ Tướng Công

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322473

Bình chọn: 10.00/10/247 lượt.

dùng

một tấm áo choàng dày quấn xung quanh nàng kỹ lưỡng, để nàng khỏi bị lạnh, sau

đó hắn mới giương mắt nhìn về phía trước...

Có thể không kềm chế được

rồi!

Ánh mắt vừa chạm vào thân

hình Lan Bích công chúa, trong khoảnh khắc, gương mặt tuấn mỹ một cách không

thể diễn tả nổi kia lập tức biến đổi, trên trán nhăn lại vì căm giận phẫn nộ,

sắc mặt xanh mét, hai tròng mắt đỏ đậm phát ra hào quang dữ dằn như ngọn lửa,

làm người ta kinh hồn táng đảm, không lạnh mà run.

"Các ngươi..."

Tay phải thọc vào thăm dò chiếc túi trên yên ngựa, hắn thô bạo rống giận lên.

"Tất cả đều đáng chết!"

Không hẹn mà cùng, xa xa

sau tảng đá lớn ba người bọn Độc Cô Tiếu Ngu thấy hắn vừa vung tay lên, lập tức

cùng nhất trí ôm đầu lui lại đằng sau, tựa như rùa rụt vào mai.

Sau đó, Phó Thanh Dương

rút tay phải trong túi trên yên ngựa ra, còn chưa kịp thấy rõ hắn rốt cuộc lấy

ra cái gì, đã thấy tay kia của hắn vung lên, dùng lực ném; Lan Bích công chúa

hồ nghi nhìn xem, ngay sau đó, dường như để trả lời nghi vấn của nàng, một

tràng tiếng nổ ầm ầm như động đất bạo liệt vang lên bên trong đội ngũ người Nữ

Chân đứng phía sau nàng.

"Aaa.. "

Giống những người Nữ Chân

khác, Lan Bích công chúa hoảng sợ thất thanh thét lên chói tai, hai chân hai

tay bò bò kiếm đường trốn, trốn, trốn...tránh xa hắn ra, nhưng khi nàng còn

đang thở hồng hộc, kinh hồn táng đởm tưởng đã né thoát khỏi trận bạo chấn khủng

bố kia thì từ tay phải của Phó Thanh Dương lại tung ra một luồng sáng, thế là

tiếng nổ rầm rập vang lên như sơn băng địa liệt, từng tràng từng tràng liên tục

không ngừng, làm người ta tê tâm liệt phế cố tìm cách thoát ra khỏi đám lửa

cháy tưng bừng khói bốc mù mịt.

Núi không lở, đất không

nứt, nhưng cửa địa ngục lại rộng mở!

Trong trận khói lửa tung

bay mù mịt, tiếng người Nữ Chân kêu lên thê lương thảm thiết, bọn họ người thì

đứt tay, kẻ thì cụt chân, nứt bụng đổ ruột, thanh âm rên rỉ không ngừng, còn có

không ít người trên người vẫn còn bốc cháy, miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết

cuồng loạn như bị lột da, phảng phất như một cột lửa chạy thẳng về phía trước,

mù quáng chạy loạn chung quanh, cho đến khi ngã xuống, sau đó run rẩy bị đốt

cháy sém.

Những người còn lại chật

vật bôn tẩu kêu la sợ hãi, tựa như chuột bị mèo truy đuổi ba chân bốn cẳng chạy

trốn mất dạng, nhưng mặc kệ bọn họ chạy trốn tới đâu, tiếng nổ ầm ầm liền theo

tới đó, sau khi tiếng nổ dứt, đất đá vỡ vụn loạn xạ, lại có một đống người bị

ném lên giữa không trung, da thịt vỡ vụn, máu huyết bầy hầy, thê thảm ngã

xuống...

Trong không khí nồng nặc

mùi hỏa dược và khói thuốc súng gay cả mũi, còn có mùi máu tươi làm người ta

ngửi thấy chỉ muốn ói, hai, ba trăm người

Nữ Chân chỉ trong chừng nửa khắc chỉ còn lại một nửa, mà Lan Bích công chúa sớm

đã không còn bóng dáng, không biết là đã đào tẩu, hay là đã sớm nằm sấp nơi địa

ngục rồi.

Nhưng lửa giận của Phó

Thanh Dương vẫn chưa hết, đôi mắt đỏ sậm vẫn ngùn ngụt thiêu đốt như trước.

Thế là tiếng nổ lại tiếp

tục vang ầm ầm lên không ngừng, tay hắn không ngừng rờ cái túi, móc ra móc vào,

móc ra móc vào...

"Ừm,

Thanh...ca..."

Đột nhiên, tay đang thò

vào túi ngừng lại, đôi con ngươi đỏ sậm dịu lại, chỉ thấy Lâu Thấm Du vẫn đang

ngủ say, ánh mắt lại tựa hồ như bị chút quấy rầy, làn môi khẽ mở, hàng mi nhẹ

nhàng run động như đang gặp phải giấc mộng bất an.

Nhưng chỉ một lát sau,

hàng mi nàng liền khép chặt lại, bởi vì tiếng nổ đã ngừng, nàng không còn bị

quấy rầy giấc ngủ nữa.

Thế là ánh mắt đang lộ ra

hung quang giận dữ cũng bị dập tắt, sau đó bàn tay móc từ túi duỗi ra trống

rỗng, trìu mến nhìn người trong lòng, đối với thi thể chất thành núi, máu chảy

thành sông, tiếng kêu rên khắp nơi xung quanh kia, hắn cũng chẳng thèm liếc mắt

lấy một cái, nghênh ngang quay ngựa bỏ đi.

Sau tảng đá lớn ba người

bọn Độc Cô Tiếu Ngu không khỏi nhìn nhau dò xét, cứng họng.

Cứ như vậy đã bỏ đi rồi?

Không phải còn có màn

"kết thúc" sao?

※※※

"Thanh Dương."

"Đại ca?"

"Hôm qua tại sao

ngươi ”chơi” được một nửa đã bỏ đi?"

"Quấy rầy giấc ngủ

của lão bà ta."

Độc Cô Tiếu Ngu vẻ mặt

hoạt kê không nói gì, chỉ giật mình kinh ngạc, việc này quả thực là kỳ tích,

cho tới nay, khi Phó Thanh Dương nổi cơn cuồng bạo lên, ngoại trừ phải đứng lên

đánh nhau với hắn một hồi, cho tới bây giờ không ai có thể ngăn cản hắn cả,

ngay cả lão nương mà hắn rất sợ hãi cũng đều thúc thủ vô sách, hoàn toàn bó tay

trước cơn giận của hắn.

Từ trước đến nay mà cái

thứ như hắn bốc hỏa lên là hoàn toàn mất lý trí, sáu đời họ hàng hắn cũng không

nhận.

Nhưng hiện tại, lại có

người có cách làm cho hắn nửa chừng tự động ngừng tay lại, mà người đó thậm chí

không cần phát ra nửa tiếng trong cổ họng, chỉ vì đang ngủ!

"Lan Chu?" Hắn

như đang suy nghĩ gì đó nhìn nhìn theo bóng lưng của Phó Thanh Dương.

"Đại ca?"

"Ta nghĩ, có lẽ

không cần chúng ta phải nhiều chuyện, bản thân Thanh Dương có thể thu phục đệ

muội rồi."

"Ta đồng ý."

Lâu Thấm Du huệ chất lan

tâm như vậy, nàng nhất định sớm cảm nhận được tâm ý của Than