
ng chột dạ gấp bội lần như hắn, ba
người không hẹn mà cùng cười khổ.
"Ờ, vậy để nàng chơi
đùa nhiều một chút đi!" Hắn ngậm ngùi nói.
Thanh âm chưa dứt, lại
liên tiếp vang lên tiếng kinh hô vui mừng.
"Thanh ca, Thanh ca,
mau đến đây xem, thật đáng yêu vô cùng!"
Vẻ mặt Phó Thanh Dương
kiểu như "lại tới nữa!" chịu không nổi lắc đầu, nhưng vẫn bước nhanh
qua; chỉ thấy Lâu Thấm Du đang ngồi xổm trước một cái lồng sắt, chăm chú quan
sát mấy con chó nhỏ màu trắng, lông xù lên thập phần đáng yêu.
"Xem nè, Thanh ca,
thật đáng yêu có phải không?"
"Có đáng yêu cũng vô
dụng thôi, cái này không phải để bán, xem đi, lồng sắt này là đặt ở phía sau
lều, không phải đằng trước."
"Ừ."
Lâu Thấm Du than thở đáp
lại tỏ vẻ nàng đã hiểu, sau đó vẫn ngồi xổm ở đó trìu mến đùa với con chó nhỏ,
như không nỡ bỏ đi, Phó Thanh Dương lắc lắc đầu, đành phải giải thích bổ sung
thêm.
"Đó là giống chó đặc
biệt của bộ lạc Nữ Chân trên Bắc Sơn, chuyên môn kéo hàng hóa trong tuyết, bọn
họ không..."
"Kéo hàng hóa? Dùng
con chó nhỏ như thế này? Thật đáng thương!"
Đáng thương?
Phó Thanh Dương không
biết nên khóc hay cười. "Bây giờ nó còn là con chó nhỏ, mai mốt lớn lên
thành con chó bự nha!"
"Ừ." Lâu Thấm
Du nhẹ nhàng thở dài. "Nhớ hồi đó có một lần cha mang ta đến sau núi tản
bộ, nhặt được một con chó nhỏ không ai chăm sóc, ta muốn đem về trang nuôi,
nhưng nương lại nói không được nuôi động vật nhỏ trong trang, vì việc này, cha
và nương đã cãi nhau một trận, nhưng cuối cùng, nương vẫn kiên quyết vứt con
chó nhỏ đi, ta đã lén khóc hết mấy ngày..."
Nàng lại thở dài một hơi.
"Con chó nhỏ kia tuy rằng có hơi dơ bẩn một chút, nhưng toàn thân trắng
như tuyết, thật đáng yêu gì đâu!"
Phó Thanh Dương ngẩn ngơ,
nhíu mày, sau đó lại bắt đầu lắc mạnh đầu.
Ngay lúc Độc Cô Tiếu Ngu
nhịn không được muốn đập cho hắn một phát "ngươi thông minh lên một chút
cho ta", Phó Thanh Dương lại bỗng nhiên xoay người, chui đầu vào lều trại
kia.
Hơn nửa ngày sau hắn mới
đi ra, phía sau là một vị người Nữ Chân đi theo "Nè, lão bà, hắn nói những
con chó này là bọn hắn nuôi để sử dụng, tối đa cũng chỉ cho bọn ta chọn một con
thôi, muốn nhiều hơn cũng không được." Hắn nói, lại lầm bầm, "May là
đã cai sữa, nếu không xem nàng làm sao mà nuôi!"
Người Nữ Chân đi theo
phía sau hắn cũng nói mấy câu.
"Mau, hắn hỏi nàng
muốn con nào, hắn sẽ bắt ra cho nàng." Ở đây chỉ có mỗi mình hắn biết
tiếng Nữ Chân, Phó Thanh Dương hắn đành phải kiêm làm phiên dịch.
Không cần nghĩ ngợi, Lâu
Thấm Du vô cùng kinh hỉ lập tức chỉ một con nhỏ nhất yếu nhất nằm một góc trong
lồng sắt.
"Con này!"
Thế là người Nữ Chân kia
đem con chó nho nhỏ được chọn bắt ra đưa cho Lâu Thấm Du, Phó Thanh Dương đưa
cho hắn một tấm ngân phiếu, ba người bọn Độc Cô Tiếu Ngu đều để ý thấy tấm ngân
phiếu kia trị giá.
Một trăm lượng!
Ba người không khỏi nhìn
nhau dò xét, thật khó tin.
Một trăm lượng để mua một
con chó nhỏ?
Người nào đó bị mất trí
rồi, hơn nữa là mất trí siêu cấp không có thiên lý!
Nhưng...ba người lại nhất
trí chuyển ánh mắt về hướng Lâu Thấm Du, thấy nàng vẻ mặt thỏa mãn vui sướng,
lâu lâu lại vuốt ve hôn hít con chó nhỏ; mà Phó Thanh Dương chỉ còn cách trợn
trắng cặp mắt rồi lại lắc đầu, thực rõ ràng tỏ vẻ hắn bó tay...
Nữ nhân thực làm cho
người ta chịu không nổi!
Ba người lại nhìn nhau,
nở nụ cười, sau đó vui mừng đi theo phía sau Phó Thanh Dương và Lâu Thấm Du
tiếp tục đi về phía trước, cước bộ nhẹ nhàng.
Tiểu tử đó, cũng không
ngu ngốc lắm!
※※※
Mã thị tuy rằng náo
nhiệt, nhưng cũng chỉ được năm ngày ngắn ngủn, ngày đầu tiên là ngày khai
trương, sáng ngày thứ năm đã dọn dẹp hết. Sau đó, dưới sự dụ dỗ và đe dọa của
Độc Cô Tiếu Ngu, Phó Thanh Dương quyết định mang lão bà xuất quan thưởng thức
một chút phong cảnh đại mạc hoàn toàn khác biệt so với Trung Nguyên, quyết định
này lập tức được Lâu Thấm Du ủng hộ hết mình bằng một ánh mắt tràn ngập nhu
tình.
Mà Độc Cô Tiếu Ngu và hai
đệ đệ, tất nhiên cũng đi theo.
Nhưng mà xuất quan chưa
được vài ngày, bọn họ liền đụng phải một việc thập phần ngoài dự đoán, nhưng
cũng là tình huống đã được đoán trước...
"Xin hỏi..." Dạ
Hành lẩm bẩm nói. "Hiện tại là tình huống gì đây?"
"Chỉ sợ là..."
Độc Cô Tiếu Ngu dở khóc dở cười. "...là tình huống khiến Thanh Dương không
thể kềm chế được..."
"..." Quân Lan
Chu mặt không một chút thay đổi, căn bản là hắn lười lên tiếng.
"Chuyện này..."
Dạ Hành nuốt nuốt nước miếng. "không tốt lắm đâu?"
"Đâu chỉ không tốt
lắm..." Độc Cô Tiếu Ngu ảo não lầm bầm. "Quả thực là không ra tay
không xong!"
"..." Quân Lan
Chu chuyển tầm mắt đi chỗ khác, ngay cả nhìn hắn cũng lười nhìn.
"Vậy xin hỏi lại, là
ai đã nói nếu chúng ta ở nhờ nhà của người Nữ Chân kia là trăm phần trăm an
toàn?"
"Thanh Dương."
"..." Cho nên
đó là vấn đề của tam đệ, không trách người khác được.
"Vậy càng không
xong!" Tam ca hận nhất là người ta phản bội tín nhiệm của hắn.
"Không xong nhất là,
bị bắt là lão bà của hắn, không phải là bất cứ kẻ nào khác." Bởi vậy, hắn