
núi bên kia, tuy rằng ngoại trừ một tảng đá lớn và cây cối
xum xuê um tùm, còn lại cái gì cũng không nhìn thấy.
"Phải a, đã hơn ba
tháng rồi cũng không thấy tam tỷ bỏ chạy về đây... nói nàng hối hận!" Lâu
Tuyết Du than thở.
"Được rồi, vậy chờ
thêm ba tháng nữa đi!" Xoay người, Lục Phù Dung đối mặt với Lâu Nguyệt
Lan. "Còn tình hình phía bên Vũ Văn đại công tử thì sao?"
"Không thành vấn đề,
Đại công tử nói, đừng nói là nửa năm, một năm, thậm chí mười năm nữa hắn cũng
sẽ chờ!"
"Tốt lắm." Lại
xoay người, ánh mắt chuyển sang Lâu Nguyệt Sương. "Còn tình hình bên ngươi
tra đến đâu rồi?"
"Không tốt lắm,
nương, ta cảm thấy..." Vẻ mặt Lâu Nguyệt Sương thập phần ngưng trọng.
"Chỉ sợ võ lâm sẽ có đại biến!"
"Vậy không phải càng
tốt hay sao?" Lục Phù Dung thầm vui mừng, hễ có biến là sẽ có cơ hội, có
cơ hội thì sẽ có hi vọng!
Lâu Nguyệt Sương thở dài.
"Nương, ngài thật quá lạc quan, cho đến nay, trong võ lâm, cho dù là về
địa vị hay thế lực, Lục Ánh sơn trang của chúng ta chẳng những không theo kịp
người ta, mà nếu không cẩn thận một chút còn có khi bị người khác nuốt
mất!"
Lục Phù Dung chấn động.
"Có chuyện nghiêm trọng vậy sao?"
"Trong chốn võ lâm
đã có không ít những bang phái nhỏ vô duyên vô cớ mất tích, ta đoán, hơn phân
nửa là đã bị nuốt trọn."
"Theo ngươi thấy
là..."
"Sớm muộn gì bọn
chúng cũng sẽ tìm cách hạ thủ đối với chúng ta!"
"Đáng giận!"
Lục Phù Dung nghiến răng nghiến lợi nói, sắc mặt không phải khó coi một cách
bình thường. "Vậy chúng ta phải có kế hoạch ngăn chặn lại chuyện này,
trước mắt quan trọng nhất là phải bảo vệ Lục Ánh sơn trang, hơn nữa chỉ mượn
sức Vũ Văn thế gia không thôi vẫn còn chưa đủ..."
"Vậy ở đâu mới
đủ..." Lâu Tuyết Du than thở. "Trong ngũ đại thế gia, Vũ Văn thế gia
chẳng qua cũng chỉ xếp hạng bét mà thôi a!"
"Đúng, cho nên chúng
ta còn phải mượn sức các môn phái khác, theo các ngươi..."
"Kim Lăng Mộ Dung
thế gia, Vô Tích Cung gia phiêu cục," Lâu Nguyệt Lan bật thốt lên nói.
"Chỉ cần mượn sức của một trong hai nhà này, cho dù trời sập xuống, chúng
ta cũng không cần sợ!"
Thân thích của Thất Diêm
La, ai dám động đến a!
"Chính xác, nhưng
mà..." Lục Phù Dung trầm ngâm. "Hai vị công tử của Mộ Dung thế gia
đều đã thành thân..."
"Mộ Dung Vũ Đoạn có
hai biểu đệ, Nhị công tử của Cung gia phiêu cục cũng chưa thành thân." Lâu
Nguyệt Lan nói.
"Còn có Nam Dương
thủ phủ Gia Cát gia," Lâu Tuyết Du thêm vào. "Tuy bọn họ không phải
người trong võ lâm, nhưng cũng là thân thích của Thất Diêm La nha."
"Được, vậy phân công
nhau ra tiến hành, nghĩ cách tìm người giới thiệu giúp chúng ta, sau đó sẽ xem
xem phải làm sao!"
Nếu việc thống lĩnh võ
lâm còn chưa xong mà đã bị người khác nuốt mất sẽ rất uất ức nha!
※※※
Thoáng chớp mắt, ba tháng
lại trôi qua, khu vườn rau sau nhà đã mọc đủ loại, xanh rờn, tươi mơn mởn,
trước nhà cũng có một đám gà trống, gà mái mang theo gà con chạy tới chạy lui
rất náo nhiệt.
Nhưng vì sao bụng của
nàng không có một chút tin tức nào?
Thở dài một hơi, Lâu Thấm
Du bỏ bàn tay đang đặt trên bụng ra, nâng lên rổ quần áo bẩn, đi bộ ra khỏi
phòng, muốn tới con suối để giặt giũ, đột nhiên dừng cước bộ lại.
"Thanh ca, chàng lại
đang làm cái gì đó?"
Phó Thanh Dương cao lớn
mạnh khỏe, lại di truyền của tổ tông, đôi tay còn tinh vi khéo léo hơn cả nữ
nhân, rảnh rỗi không có việc gì làm thì hắn liền mày mò làm một ít đồ chơi nho
nhỏ cổ quái, có đôi khi sẽ là món đồ chơi cho tiểu hài tử, luôn gắn thêm cơ
quan linh hoạt siêu tuyệt diệu, khiến người khác cảm thấy thật đáng tiếc nếu
đem cho tiểu hài tử chơi.
Có đôi khi lại tạo ra
những thứ mà nàng xem cũng không hiểu nổi, thí dụ như hiện tại, hắn bắt ghế đẩu
ngồi trước phòng, vội vội vàng vàng chế tác một món đồ nho nhỏ trông rất kỳ kỳ
quái quái, hỏi hắn, hắn chỉ luôn nói...
"Đừng hỏi nữa, nữ
nhân các người không hiểu đâu!"
Được thôi, không hỏi thì
không hỏi.
Đi hai bước lại ngừng,
quay đầu lại."Thanh ca, chàng cũng không xuất môn đi công chuyện à?"
"Tạm thời không cần
đi, chưa đến kỳ lai giống." Phó Thanh Dương cũng không ngẩng đầu lên trả
lời.
"Vậy khi nào là đến
kỳ lai giống?" Lâu Thấm Du tò mò hỏi lại.
"Bắt đầu sau mùa
đông sẽ đến kỳ lai giống ngựa ở phương bắc." Phó Thanh Dương không chút để
ý trả lời, bỗng nghĩ đến chuyện gì đó, hắn ngừng tay lại, ngẩng đầu lên
"Nói đến chuyện này, nàng..." Như đang suy nghĩ gì đó, hắn lại nhìn
thê tử. "có muốn xuất môn không?"
Lâu Thấm Du nghe rồi ngẩn
ra. "Sao?" Xuất môn? Vào thành sao?
"Tuy cha ta nói qua,
xuất môn là chuyện của nam nhân, nữ nhân chỉ nên ngoan ngoãn canh giữ ở nhà là
được rồi, nhưng mà..." Phó Thanh Dương suy nghĩ sâu xa rồi nói. "Nàng
đã từng xuất môn chưa?"
"Ngoại trừ vào
thành, vốn chưa từng đi xa hơn." Lâu Thấm Du thành thành thật thật nói.
"Trước khi cha qua đời, nương không cho cha xuất môn, ta cũng chỉ ở lại
bên cạnh cha; sau khi cha qua đời, nương đem công việc trong trang giao cho ta
xử lý, ta cũng không có việc gì và cũng không có thời gian ra khỏi nhà."
"Vậy... . .