
thình thịch. . . . . ." Còn có âm thanh khẩn trương trong lòng.
Tiểu Anh vừa mới chuẩn bị reo hò vì sắp mở được mật mã két thì nghe âm thanh khóa cửa vang lên, trái tim giống như điện giật, mắt không khỏi trợn
to. . . . . .
Phương Hữu Đức mở cửa, cảm thấy một tia không đúng, con ngươi hơi ửng đỏ quét qua phòng làm việc không một bóng người, lắc
đầu, cảm thấy mình uống quá nhiều. Anh giật nhẹ cà vạt, đặt mông ngồi
vào ghế ông chủ, lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại.
"Nắm
chắc thời gian xử lý tốt chuyện cô nhi viện Bình Sơn, phía trên lập tức
sẽ phái người xuống xét duyệt, cậu cũng không thể cho tôi xui xẻo. Đúng
rồi, coi chừng nữ giáo sư đó cho tôi."
Sau rèm cửa sổ, thân thể
Tiểu Anh thẳng tắp dán chặt vào vách tường, ngừng thở, bỏ U bàn vào
trong túi áo, vạch rèm ra len lén nhìn, Phương Hữu Đức đỏ mặt tía tai,
bộ dáng đã uống rượu, nói chuyện dong dài với đối phương. Tiểu Anh vội
vã đi ra chỉ có thể trợn mắt lo lắng. Phương Hữu Đức tán gẫu mệt mỏi mới cúp điện thoại, vùi ở trong ghế, trong chốc lát liền ngủ mất, tiếng
ngáy dần dần vang lên.
"Hô!" Tiểu Anh thở dài ra một hơi, rón ra
rón rén từ trên cửa sổ xuống, bước chân nhẹ nhàng đi đến cạnh cửa, thần
kinh căng thẳng, mỗi bước đều quay đầu lại. Khi cách cửa chỉ có một bước xa, tiếng ngáy tự nhiên dừng lại, Tiểu Anh quay đầu lại nhìn, Phương
Hữu Đức đang trợn tròn mắt nhìn mình.
Ách! ! ! ! ! ! ! ! "Đổng sự trưởng, trên đầu ngài có thứ gì đó, đừng động. . . . . . Đừng động!" Tiểu Anh cả
kinh sợ hãi, trấn áp Phương Hữu Đức mới vừa tỉnh ngủ.
Tiểu Anh bước nhanh tới, tiện tay nâng chung trà trên bàn lên, đi ngang qua một bồn hoa, từng lá cây trơ trụi trên cành khô.
Tiểu Anh không để lại dấu vết ném hai lá cây vào trong tách trà, giả vờ giơ
tay lên đầu lấy gì đó giúp Phương Hữu Đức, một mảnh lá cây trong lòng
bàn tay rớt trên mặt bàn.
Tiểu Anh nói: "Má ơi! Thì ra là lá cây, tôi còn tưởng là con sâu! Ha ha! Tôi sợ nhất loại màu xanh lá cây, cứ
tưởng là côn trùng mập mạp chứ, ha ha!"
Tiểu Anh nặn ra nụ cười,
đưa tách trà đến trước mặt Phương Hữu Đức, Phương Hữu Đức nhìn lá cây
rơi trên mặt bàn, nhìn chằm chằm thẻ nhân viên trước ngực Tiểu Anh, hỏi: "Ai cho cô vào đây?"
"Là chị Lily bảo tôi đưa trà giải rượu tới
cho đổng sự trưởng." Ly trà lại đẩy về trước, Tiểu Anh cười nói: "Thưa
chủ tịch, không có chuyện thì tôi đi ra ngoài trước ạ!"
Tiểu Anh
mím môi bước nhanh đi ra ngoài, khép cửa lại, thở dài một hơi. Trong
phòng làm việc Phương Hữu Đức nhìn tách trà đầy lá cây, trong đầu sinh
ra nghi vấn, trong công ty có người tên Lily ư?
Từ cao ốc ra
ngoài, Tiểu Anh lấy mắt kính xuống, đưa tay vẫy một chiếc xe taxi. Trên
xe, Tiểu Anh gọi cho Lý Khuynh Tâm, "Nhiệm vụ hoàn thành suông sẻ, lấy
được một chút vật hữu dụng, suýt nữa bị bắt tại trận, may mà tôi đủ
thông minh."
Đầu kia điện thoại Lý Khuynh Tâm mang theo tai nghe
gõ bàn phím, nhìn chằm chằm tài liệu trong máy vi tính, nói: "Từ đi vào
đến ra ngoài, tổng cộng dùng 25 phút, số không."
"Lần đầu tiên
người ta đơn độc thi hành nhiệm vụ đấy, một chút khích lệ cũng không có, thiệt là." Tiểu Anh mếu máo, xe dừng ở đầu đường chờ tín hiệu thì một
chiếc Bentley châu Âu màu đen chợt từ phía sau tiến lên, dừng ở bên
cạnh, Tiểu Anh nghiêng đầu nhìn người trên xe, cả kinh trợn to hai mắt,
bỗng chốc, phản xạ có điều kiện nghiêng thân thể ở trên ghế sau.
Trong ghế xe màu đen, Diệp Nhu cười híp mắt, một tay kéo cánh tay Hạ Thiệu
Nhiên, một tay loay hoay vây tua khăn quàng cổ ô vuông màu xanh dương
đậm ở trên cổ anh. Hạ Thiệu Nhiên nghiêng đầu nhìn Diệp Nhu, ánh mắt
lướt qua cô ấy rơi vào ghế sau xe taxi bên cạnh đường.
Ánh mắt thần thâu độc đến đáng sợ.
Lý Khuynh Tâm bên kia nghe trộm nội dung nói chuyện ở trong phòng làm việc của Phương Hữu Đức, nhét khối chocolate vào miệng nói với Tiểu Anh:
"Phương Hữu Đức hoài nghi cô, đang điều tra cô."
Tiểu Anh cầm
điện thoại, tư thế cứng ngắc, hoảng hốt vô cùng, cũng may lúc này đèn
tín hiệu thay đổi, tài xế khởi động xe. Cho đến khi Bentley màu đen vượt qua xe taxi, Tiểu Anh mới ngồi dậy, ngây ngốc nắm điện thoại.
Gặp một người đã từng thầm mến, thổ lộ qua cũng bị cự tuyệt, Tiểu Anh cũng
không sợ gặp Hạ Thiệu Nhiên, nhưng làm một tên mới vừa gia giới trộm,
Tiểu Anh có chút e ngại thân phận đạo thánh của Hạ Thiệu Nhiên, cảm giác mình chính là múa rìu qua mắt thợ ở trước mặt anh, không biết tự lượng
sức mình.
Lý Khuynh Tâm ở đầu bên kia điện thoại kêu: "Này, lời
tôi vừa nói cô có nghe hay không?" Tiểu Anh hồi hồn, luôn miệng đáp: "A, a, nghe được, nghe được."
Lý Khuynh Tâm hỏi lại: "Tôi nói cái gì?"
"Cô nói. . . . . . Cô nói. . . . . ." Tiểu Anh nháy mắt nói không ra.
"Phương Hữu Đức đã tra ra Phương thị không có cái người như cô."
"A!" Tiểu Anh sốt ruột, "Vậy làm sao bây giờ?"
. . . . . .
Công ty Phương thị là dựa vào trò cho vay, làm hạng mục, tham chính phủ muốn đầu tư để duy trì công ty bình thường triển khai hoạt động, lấy các
loại hạng mục nhìn như lợi nhuận thu được khoản vay xong đem tiền đầu tư vào hạng m