Pair of Vintage Old School Fru
Ôm Ấp Yêu Thương

Ôm Ấp Yêu Thương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325873

Bình chọn: 7.00/10/587 lượt.

ất. Tô Tinh kêu Tiểu Anh ngồi xuống, đưa cho

cô một đôi đũa, bưng thức ăn đến trước mặt cô, Tô Tinh nói: "Cũng không

có thức ăn ngon chiêu đãi hai người, chỉ làm cơm chiên đơn giản, thật

là. . . . . . Ngại quá."

"Không quan trọng, tôi thích cơm rang

trứng nhất." Tiểu Anh bưng chén cầm đũa, bới một miệng lớn hướng trong

miệng, nhai: "Thật là thơm."

Tiểu Anh cảm thấy mùi vị không tệ,

cũng không nhận ra Lý Khuynh Tâm cũng thích cơm dần nghèo giống mình,

phải biết người ta ngậm thìa vàng ra đời, đại tiểu thư được nuôi dưỡng

cẩn thận. Có thể nuốt trôi cơm rau dưa sao?

Tiểu Anh nhìn Lý

Khuynh Tâm. Lý Khuynh Tâm không ngẩng đầu không trợn mắt chuyên tâm ăn

cơm trong bát, động tác lịch sự, cử chỉ ưu nhã, lúc húp canh cũng không

phát ra một tí âm thanh.

Chân chính là đại tiểu thư được nuôi dạy vô cùng chu đáo.

Tiểu Anh cúi đầu ăn cơm trong bát mình, Lý Khuynh Tâm ăn xong trước cô, để

đũa xuống, súc miệng, lau miệng bằng khăn giấy xong nói: "Tôi quyết định giúp hai người đoạt lại mảnh đất này."

Tiểu Anh cùng Tô Tinh

đồng thời trợn to hai mắt nhìn chằm chằm cô. Lý Khuynh Tâm nhìn Tô Tinh

rồi lại nhìn mắt Tiểu Anh sưng đỏ, hỏi: "Có vấn đề sao?"

Tô Tinh

còn không dám tin tưởng vào khả năng của cô, một tay Tiểu Anh bưng bát

cơm một tay siết chiếc đũa ôm cổ Lý Khuynh Tâm, miệng dính mỡ hôn “chụt

chụt” ở trên mặt cô, "Khuynh Tâm, cô thật tốt."

"Tránh ra." Lý Khuynh Tâm ghét bỏ đẩy cô ra, lấy khăn giấy lau hình vết dầu bên má.

Tiểu Anh không có hình tượng cười hì hì, ánh mắt sưng đỏ giống như con thỏ

nhỏ. Tô Tinh không xác định nhìn Lý Khuynh Tâm, cô nói: "Giúp chúng tôi

đoạt lại mảnh đất bằng cách nào? Làm được hả?"

"Ôi chao! Cô không cần lo lắng." Tiểu Anh vui mừng không khép miệng được, "Chồng cô ấy là

nhà giàu nhất thành phố T, bản lĩnh vô cùng lớn!"

Nhắc tới Dạ Cảnh Triệt, Lý Khuynh Tâm cáu kỉnh, mặt âm trầm nói: "Tôi nói phải dựa vào anh ta sao?"

Tiểu Anh nói tiếp: "Chẳng lẽ dựa vào tôi?"

"Đúng, chính là cô."

"Tô? Cô khẳng định." Tiểu Anh chỉ lỗ mũi mình hỏi.

Lý Khuynh Tâm nói rất chắc chắn: "Không sai, chính là cô."

"A!"

. . . . . .

Trên đường trở về, Lý Khuynh Tâm nói: "Cực khổ một tháng cũng nên kiểm tra

thành quả rồi, lần này xem như một trắc nghiệm nho nhỏ."

Tiểu Anh hỏi: "Làm như thế nào? Lẻn vào công ty Phương thị trộm tiền của bọn họ sao?"

Lý Khuynh Tâm liếc cô một cái, nói: "Là trộm bí mật mà bọn họ không thể cho ai biết!"

"Trộm thế nào?"

"Tra thẻ tín dụng, tài khoản ngân hàng, lịch trình trong ngày, ghi chép buôn bán, sổ truyền tin, mạch lưới quan hệ của Phương Hữu Đức, tìm ra bí mật anh ta không thể cho ai biết."

"Vậy thì chúng ta có thể uy hiếp họ đúng không? Khuynh Tâm, hiện tại tôi mới phát hiện câu nói kia của dì Thu rất đúng."

". . . . . ."

Tiểu Anh giang hai cánh tay ôm cô: "Mặt ngoài rất lãnh khốc, thật ra thì tâm đặc biệt tốt."

Lý Khuynh Tâm thích nghe câu này, mím môi cười, tăng tốc, bánh xe mang theo bông tuyết.

. . . . . .

Buổi trưa ánh mặt trời vừa đủ, một thân giả bộ nhân viên, đeo mắt kính gọng

đen, trên khuôn mặt thoa đồ trang sức trang nhã, Lạc Tiểu Anh xuất hiện

tại khu buôn bán trong tòa văn phòng. Tất cả nhân viên đã đến lầu cuối

dùng cơm, trên người mang theo thẻ nhân viên trước ngực như nhân viên

Phương thị, cô đi giày cao gót trong hành lang an tĩnh.

Tuy nói

trước đó từng có kinh nghiệm trộm bảo vật cùng đạo thánh BLACK, có thể

trở thành xử nữ tú bắt đầu kiếp sống trong giới trộm, trong lòng không

khỏi khẩn trương, lòng bàn tay đều là mồ hôi.

Trước phòng làm

việc của thành viên ban giám đốc Phương thị, Tiểu Anh cẩn thận liếc tình huống chung quanh, trong túi áo lấy ra một kim cài, kim dò thẳng vào ổ

khóa, gảy.

Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, khóa mở ra, thời gian sử

dụng sáu giây, chậm ba giây so với luyện tập, có thể là lần đầu tiên nên trong lòng khẩn trương!

Mỗi ông chủ đều thích trang hoàng phòng

làm việc của mình xa hoa, trong phòng làm việc của Phương Hữu Đức, ghế

sa lon bàn ghế trang trí, ngay cả trên khay trà cũng để dụng cụ pha trà

đều là hàng cao cấp, buồn cười nhất chính là sau bàn làm việc còn có một tủ sách cực lớn, bên trong nhét đầy sách tiếng Anh.

26 con chữ

cái cũng phân biệt không đầy đỷ vậy mà còn học người ta xem sách tiếng

Anh, Haizz! Tiểu Anh phục sát đất đối với anh ta.

U bàn phá máy

vi tính, Thạch Nam đã cài sẵn chương trình tự phá mật mã đặc biệt, copy

toàn bộ tài liệu bản chính. Tiểu Anh đang cài máy nghe lén dưới gầm bàn

làm việc, mở cái tủ ra, lỗ tai dính vào tủ sắt, từ từ xoay tròn mật mã

khóa.

Đại đa số công ty trong nước có ý thức bảo vệ kém, sử dụng thiết bị lạc hậu, két của Phương Hữu Đức còn là loại cũ kỹ.

Bên trong văn phòng, con số thang máy vẫn ngừng đột nhiên nhảy lên, đều

nhanh chóng lên cao, dừng ở lầu chín, cửa thang máy mở, ra ngoài hẳn là

Phương Hữu Đức, lúc này Tiểu Anh vẫn còn ở trong phòng làm việc của anh

ta giải mật mã két sắt.

"Két, két, két. . . . . ." Âm thanh mật mã khóa bị bẻ ra.

"Cộc cộc cộc. . . . . ." Âm thanh giày da nện trên mặt đất.

"Thình thịch,