
ứng xem sáng suốt, người trong cuộc mơ hồ."
"Nói không sai!" Lý Khuynh Tâm vỗ vỗ bả vai của cô nói: "Cho nên! Cứu thoát
sư huynh từ trong tay nhện tinh ác độc còn cần có cô." Lý Khuynh Tâm lại bổ sung: "Quên nói cho cô biết, tôi muốn đi Thành phố C một chuyến, cô ở nhà luyện tập thật giỏi cho tôi, không cho phép lười biếng, có nghe hay không."
"OK, BOSS!" Tiểu Anh đáp lại, chào theo kiểu quân đội.
Biệt thự nhà họ Dạ có quy định bất thành văn, phòng làm việc trên tầng cao
nhất, trừ Lý Khuynh Tâm bất luận kẻ nào cũng không được đi vào, người vi phạm đứt tay phế chân.
Trong phòng làm việc đều là công cụ Lý
Khuynh Tâm thường dùng, vũ khí bí mật cùng với một chút tài liệu trộm.
Tiểu Anh là người đầu tiên được cho phép tùy ý ra vào gian mật thất, ở
chỗ này cô mở mang kiến thức, có thể theo người xâm lăng, thay đổi kế
hoạch truy đuổi hệ thống an ninh tân tiến nhất, sợi chế thành dây thừng
điều khiển từ xa, máy thăm dò độ bén nhạy cao, các loại khóa cụ công cụ
đỉnh cao.
Lỗ tai Tiểu Anh dính vào tủ sắt, chuyển động mật mã
khóa, "Reng reng reng" điện thoại di động đột nhiên phát ra tiếng vang
quấy rầy cô, cau mày cầm điện thoại lên, vừa nhìn người điện tới là Tô
Tinh, vui vẻ nhận điện thoại, "Chào!"
"Chào." Tô Tinh cũng không sôi nổi như thường, âm thanh nghe mệt mỏi, rất không vui mừng.
Tiểu Anh ngừng công việc trong tay lại hỏi: "Thế nào?"
"Tiểu Anh."
"Ừm!"
"Cô nhi viện sẽ phải lập tức dời đến chỗ khác."
"Hả?" Tin tức này quá đột nhiên. Tiểu Anh nắm chặt điện thoại di động, để
công việc trong tay xuống, hỏi: "Tại sao phải dời đến chỗ khác?"
Tô Tinh nói: "Hiện tại Chính phủ đem đất bán cho nhà đầu tư, bảo là muốn
xây dựng chỗ này thành làng du lịch, điều kiện của cô nhi viện rất kém
cỏi, nhà xưởng bên cạnh, tạp âm ô nhiễm môi trường nghiêm trọng. . . . . ."
Cái gì?
Cúp điện thoại, Tiểu Anh cũng không vui mừng
nổi rồi, cô nhi viện là nơi cô sinh hoạt lâu nhất cực kỳ có tình cảm,
không hy vọng nó di chuyển đến chỗ khác. Mặc dù trong lòng khổ sở, nhưng cũng không có biện pháp khác ngăn cản cô nhi viện dời đi, quyệt miệng
mất mác, lỗ tai áp vào tủ sắt lần nữa, chuyển động mật mã khóa.
Lý Khuynh Tâm nói, mở mật mã khóa thì an tĩnh, lòng yên tĩnh, như vậy mới
có thể ở tron thời gian nhanh nhất tìm ra mật mã. Nhưng bây giờ trong
lòng đều bị chuyện cô nhi viện khuấy đảo hò hét loạn lên, nghe âm thanh
gì đều là một động tĩnh.
Lỗ tai rời khỏi va ly mật mã, Tiểu Anh
bấm số điện thoại của Lý Khuynh Tâm. Lý Khuynh Tâm nhận điện thoại rất
nhanh, "Có chuyện gì sao?"
Tiểu Anh dùng giọng nói cầu xin: "Khuynh Tâm, tôi muốn trở về Thành phố C, có thể không?"
"Làm cái gì?"
"Lúc còn nhỏ tôi sống ở cô nhi viện, hiện tại bị buộc dời đi, cho nên. . . . . ."
"Cô phải tới giúp dọn nhà sao?"
"Không phải, tôi là muốn giúp họ liên hệ những bên có liên quan, xem có thể
không dời đi hay không, tình cảnh bây giờ rất tồi tệ, cô biết hoàn cảnh
đối với đứa bé mà nói. . . . . ."
Lý Khuynh Tâm cắt đứt lời cô: "Được rồi, cô qua đây đi."
Được huấn luyện viên ma quỷ gật đầu, Tiểu Anh xuống lầu dọn dẹp hành trang
chạy thẳng tới Thành phố C. Sau khi kết thúc thời gian bay ngắn ngủi, ra khỏi phi trường liền gặp Lý Khuynh Tâm mặc áo vét bó sát đeo kính mát.
Lý Khuynh Tâm mời cô lên xe, hỏi thăm chuyện cô nhi viện, Tiểu Anh hồi
báo chi tiết, xe đi về phía trước chợt thay đổi phương hướng. Tiểu Anh
hỏi: "Muốn đi nơi nào à?"
"Cô nhi viện." Lý Khuynh Tâm nói.
Lý Khuynh Tâm lái xe chở Tiểu Anh đi cô nhi viện. Lúc này, trời đã tối
rồi, xe lao nhanh trong đường ngoại ô, xa xa là có thể nhìn thấy cô nhi
viện tản ra ánh đèn nhẹ nhàng, giữa bầu trời đêm đông cho người đi đường một tia ấm áp.
Trong phòng làm việc của viện trưởng, Tô Tinh
hướng về phía hình người mẹ đã qua đời, ngón cái vuốt ve khuôn mặt từ
ái, nhớ tới lời mẹ nói lúc gần đi là phải chăm sóc tốt cho bọn nhỏ, Tô
Tinh cảm giác mình thẹn với mẹ, một giọt lệ rơi xuống.
"Cốc cốc!"
Tiếng gõ cửa vang lên.
Tô Tinh mau chóng lau nước mắt, sửa sang lại dung mạo, thấy Tiểu Anh đi
vào thì tâm tình kích động, không biết nên khóc hay nên cười.
"Làm sao cô trở lại?" Tô Tinh hít hít mũi nói.
"Xảy ra chuyện lớn như vậy tôi có thể không trở lại ư." Tiểu Anh để túi đeo
lưng xuống, kéo Lý Khuynh Tâm sau lưng lên giới thiệu hai người: "Đây là Lý Khuynh Tâm, bạn tôi. Đây là Tô Tinh, cũng là bạn tôi."
"Chào
cô." Lý Khuynh Tâm cùng Tô Tinh bắt tay, Tô Tinh kêu hai người ngồi
xuống, rót hai chén nước nóng đặt vào trước mặt họ, nói: "Phía trên đã
xuống lệnh cưỡng chế, trong một tuần chúng tôi phải rời khỏi cô nhi
viện. Đầu mùa xuân sang năm nơi này sẽ phải khởi công xây dựng làng du
lịch, bọn họ sắp xếp chỗ mới cho viện tôi đã đi xem qua, ở khu công
nghiệp phụ cận, rất ồn ào, hoàn cảnh ác liệt, thật không tốt. Buổi sáng
tôi đi gặp thị trưởng, muốn anh ta xem xét tình hình cho chúng tôi, xin
anh ta không nên đem cô nhi viện bán cho nhà đầu tư, không ngờ, trên
đường gặp phải hai tên lưu manh, bọn họ dùng dao găm uy hiếp tôi, không
để cho tôi đi." Tô Tinh n