
ục khác, nói trắng ra là dùng tiền của quốc gia giả bộ cho
vào túi bên eo của mình. Phương Hữu Đức là một thương nhân không nói, ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu công trình kiến trúc, cưỡng chế thi hành phá bỏ và dời đi nơi khác, còn từng nhiều lần lừa gạt bảo hiểm, hiện nay
anh ta đem phần lớn các hạng mục quay vòng nhiều lần, phân công cho vợ
Lý Vân Vân trên danh nghĩa đang sống ở hải ngoại tin cậy gửi gấm trong
tài khoản ngân hàng, mật mã hai vợ chồng đều biết. Lần này ở chỗ cô nhi
viện đầu tư xây dựng hạng mục khu nghỉ dưỡng, Phương Hữu Đức mua chuộc
quan viên, cưỡng chế cô nhi viện dời đi.
Phương Hữu Đức không
nói, Lý Vân Vân cũng không phải hạng dễ chơi, cõng chồng bao nuôi. Ban
đêm, ngôi sao lơ lửng, trong biệt thự xa hoa, người phụ nữ trung niên
quấn lấy người đàn ông trẻ tuổi.
"Tách tách tách tách. . . . . ." Máy chụp hình lóe lên. Cùng đêm tối hòa làm một thể, Tiểu Anh mặc quần
áo bó màu đen thu hồi máy chụp hình, tay không leo lên ban công lầu hai, âm thầm vào thư phòng.
Hệ thống an ninh trong biệt thự nát giống như trong công ty Phương thị, trừ máy theo dõi báo động, trang bị cửa
chống trộm, không có sản vật công nghệ cao khác. Tiểu Anh vừa hưng phấn
vừa khẩn trương âm thầm vào thư phòng lầu hai cạy tủ sắt ra, lấy toàn bộ tiền mặt bên trong, châu báu đồ trang sức, trở về đường cũ.
Cách biệt thự không xa, bóng dáng người đàn ông đứng vững vàng ở cạnh cây, ánh mắt luôn luôn chú ý cô, chưa bao giờ rời đi.
Trong phòng ngủ xa hoa, một hồi chuông điện thoại dồn dập reo, khiến nam nữ
quấn lấy nhau nhanh chóng tách ra như chim sợ cành cong. Hô hấp của Lý
Vân Vân dồn dập rồi trở nên bình tĩnh sau đó mới đi nghe điện thoại, lén lén lút lút làm chuyện cẩu thả, âm thanh đều là hư. "A lô!"
"Lý phu nhân?"
Giọng cô gái xa lạ khiến Lý Vân Vân đề cao cảnh giác, giọng nói lộ ra vẻ khẩn trương: "Cô là ai?"
"Tôi là ai cũng không quan trọng, quan trọng là bà và tiểu tình nhân chơi
vui vẻ chứ?" Tiểu Anh có thể tưởng tượng ra giờ phút này Lý Vân vân có
biểu lộ giật mình sợ hãi vì chuyện tằng tịu bị phát hiện. Cô nói: "Không muốn chồng bà biết chuyện này thì chín giờ sáng ngày mai gặp nhau ở
phòng cà phê cạnh rạp chiếu bóng." Không cho Lý Vân Vân cơ hội chất vấn
cự tuyệt, Tiểu Anh quả quyết cúp điện thoại.
Trong khoang xe màu
đen cách biệt thự không xa, Tiểu Anh chậc chậc hai tiếng, nói: "Tại sao
tôi cảm thấy mình giống như con chó, lại giống như kẻ lừa gạt."
"Tên trộm xuất sắc phải là tên lừa gạt xuất sắc." Lý Khuynh Tâm khởi động xe.
Chín giờ sáng hôm sau, phòng cà phê cạnh rạp chiếu bóng, Lý Vân Vân đến đúng giờ, đi đến ngồi xuống phía đối diện Tiểu Anh ở gần cửa sổ, rõ ràng vô
cùng hoảng hốt còn giả bộ tỉnh táo cao ngạo, nói với Tiểu Anh: "Tối hôm
qua người gọi điện thoại là cô sao?"
Tiểu Anh đẩy đẩy gọng kính
đen trên sống mũi, trực tiếp ném cho bà ta một tấm hình, Lý Vân Vân nhận lấy hình vừa nhìn vẻ mặt biến đổi lớn, bà ta hấp tấp đem hình lại trên
bàn, nói: "Cô muốn bao nhiêu?"
Tiểu Anh giơ tay lên, Lý Vân Vân nói: "Năm vạn?"
"Cho ăn mày à?"
"50 vạn!" Lý Vân Vân trợn mắt, "Tôi không có nhiều tiền như vậy."
Tiểu Anh nhìn chằm chằm bà ta, ánh mắt cố chấp, cuối cùng, Lý Vân vân khẽ
cắn răng nói: "Được, 50 vạn, tôi muốn toàn bộ hình trong tay cô, bao gồm dự bị."
"Không thành vấn đề."
Mua bán thành.
Giữa
trưa lúc mười một giờ, bãi đỗ xe ngầm cao cấp của văn phòng, Phương Hữu
Đức áo mũ chỉnh tề mở cửa xe, ngồi lên, vừa muốn khởi động xe thì trên
ghế sau đột nhiên xuất hiện một người.
Phương Hữu Đức nhìn kính
chiếu hậu người xuất hiện đội mũ lưỡi trai màu đen che mặt giống như
quỷ, trái tim đập không theo quy tắc, xác định là người không phải là
quỷ mới quay đầu lại, lấy can đảm lớn tiếng chất vấn: "Cô là ai? Tại sao lại ở trên xe tôi?"
Lý Khuynh Tâm lười phải nói nhảm cùng thứ
người như thế, trực tiếp ném vài tấm hình vào trên mặt anh ta, Phương
Hữu Đức nhặt hình lên, thấy rõ nội dung phía trên, nhất thời nổi trận
lôi đình. Người phụ nữ của mình, giường của mình, bị người đàn ông khác
ngủ, đáng hận, đáng hận.
Tất cả người có tiền có danh vọng đều có một bệnh chung, sợ chuyện riêng tư bị lộ ra ánh sáng, Phương Hữu Đức
siết chặt hình nói: "Muốn bao nhiêu, nói đi!"
Chuyện tiền có thể giải quyết cũng không tính là chuyện, chuyện tiền không thể giải quyết mới đúng là chuyện lớn.
"Hừ!" Lý Khuynh Tâm cười lạnh, đẩy cửa xuống xe. Phương Hữu Đức luống cuống,
vội vàng xuống xe đuổi theo, ngăn cản Lý Khuynh Tâm. "Chỉ cần cô nói ra, tôi nhất định có thể làm được. Mười vạn, hai mươi vạn. . . . . ."
Phương Hữu Đức càng nói thân thể càng đến gần.
"Đứng xa một
chút." Lý Khuynh Tâm quắc mắt hừ lạnh, Phương Hữu Đức bị sợ đến đi đứng
run run, Lý Khuynh Tâm nói: "Cho anh xem hình chỉ là muốn nhắc nhở anh,
trông nom tốt vợ mình, bảo bà ta cách người đàn ông xa một chút, cẩn
thận bị lừa hết toàn bộ gia sản." Dứt lời, lại móc một tấm hình từ trong ngực ra, bày ra ở trước mắt Phương Hữu Đức, "Thuận tiện đưa cho anh
thêm một cái."
Trong tấm ảnh, Lý Vân Vân đưa một tờ chi phiế