
ọi thứ
xung quanh.
“Sao anh lại ngồi một mình trong bóng tối thế này, làm
em sợ quá.” Tạ Nam đi hẳn vào trong, “Anh về lâu chưa? Lễ khởi công diễn ra
thuận lợi chứ?”.
“Tốt đẹp cả. Anh ngồi đây ngắm mảnh vườn của em.”
Tạ Nam vui hẳn lên, hồ hởi nói: “Chỉ cần nửa tháng nữa
thôi hoa kim ngân sẽ nở rộ, khi ấy nó sẽ mang màu trắng, rồi dần dần chuyển
sang màu vàng đẹp mê hồn. Từ nhỏ em đã rất mê mẩn mùi thơm của loài hoa này,
đến lúc đó buổi tối ngồi nghỉ tại mảnh vườn này, mình sẽ cảm thấy vô cùng thoải
mái”. Vu Mục Thành vẫn ngồi im, Tạ Nam cảm nhận được sự lặng lẽ của anh, lại
ngồi trên đùi anh, vươn tay ôm lấy cổ anh: “Anh mệt quá à? Ái dà, có phải anh
đã uống nhiều rượu rồi không?”.
Nét mặt anh không có gì thay đổi so với thường ngày,
thần thái cũng rất bình tĩnh, chỉ có điều hơi thở nồng nặc mùi rượu.
“Đúng vậy, hôm nay anh uống hơi nhiều, lâu lắm rồi anh
không uống nhiều như thế.”
“Sao anh không gọi điện để em qua đón anh, chắc không
phải anh tự mình lái xe về đấy chứ?”
“Không, tài xế đưa anh về.”
Tạ Nam gật đầu: “Anh đợi chút nhé, em đi mở cửa, rồi
pha cho anh tách trà, lần vừa rồi về qua nhà em có mua về một ít trà mới, uống
vào nhất định sẽ dã rượu”.
Cô vội vã đi qua cổng vườn ra hướng cửa chính tòa nhà.
Vu Mục Thành nhìn theo dáng cô, rồi day day hai huyệt ở thái dương, đúng là lâu
lắm rồi anh không uống nhiều như vậy, nên bây giờ cảm thấy hơi nhức đầu.
Một lúc sau Tạ Nam mở cánh cửa phòng khách thông ra
mảnh vườn từ bên trong và gọi: “Mục Thành, mau vào đây ngồi”. Vu Mục Thành đứng
dậy đi vào phòng khách, Tạ Nam đỡ anh ngồi xuống ghế sofa: “Anh ngồi dựa vào
đây một lúc nhé, em đi đun nước, sẽ nhanh thôi”.
Tạ Nam nhanh nhẹn đóng cửa lại, kéo rèm cửa và điều
chỉnh ánh sáng ngọn đèn chùm cho dìu dịu, rồi chạy về gian bếp, đổ đầy bình
nước siêu tốc và bật công tắc, sau đó vào phòng tắm, thấm ướt chiếc khăn mặt
mang ra.
Vu Mục Thành đang ngồi dựa người trên chiếc sofa, mắt
nhắm hờ mệt mỏi. Tạ Nam quỳ bên cạnh anh, nhẹ nhàng dùng khăn ướt lau mặt cho
anh. Cảm giác mát lạnh từ từ thấm vào lòng, anh mở mắt nhìn cô chăm chú: “Cảm
ơn em, em yêu”.
Cô khẽ mỉm cười: “Sau này đừng uống nhiều như vậy nữa
nhé. Anh muốn ăn chút hoa quả không?”.
Vu Mục Thành lắc đầu: “Cho anh chút nước”.
“Vâng, anh đợi chút.” Cô vội vã chạy vào bếp lấy ra
bọc trà mới mua. Thấy nước đã sôi, cô pha một tách trà mang vào để trên bàn,
rồi ngồi xuống cạnh Vu Mục Thành nhẹ nhàng day thái dương cho anh. Vu Mục Thành
nằm hẳn người xuống, đầu gối trên đùi cô.
Tạ Nam lùa tay vào mái tóc của anh, nhẹ nhàng massge
phần đầu, rồi vuốt hai hàng lông mày của anh, nói: “Lạnhỉ, sao hôm nay chỗ này
cứ nhíu vào mãi thế, có chuyện gì khiến anh phải suy nghĩ sao?”.
Vu Mục Thành vẫn nhắm hai mắt, nói: “Đúng thế, sau này
anh có chuyện gì lo lắng đều chẳng giấu nổi em rồi, thật khổ cho anh quá”.
“Anh có chuyện giấu em đấy hả, tốt nhất là bây giờ anh
thật thà khai ra đi, sau này em sẽ thử tảng lờ như không biết vậy.” Cô cười
khúc khích.
Vu Mục Thành mở mắt ra, nhìn thẳng vào cô nói: “Những
việc như thế nào nằm trong phạm vi có thể tha thứ của em?”.
Không ngờ câu nói đùa vui miệng lại kéo theo một câu
truy hỏi nghiêm túc như vậy, Tạ Nam thoáng nghĩ đến việc hẹn hò của Vu Mục
Thành, trong lòng khẽ thở dài một tiếng nhưng khóe miệng vẫn mang nụ cười, trả
lời anh: “Nếu như đó không phải là nguyên tắc thì em sẽ không quá đặt nặng vấn
đề”.
Vu Mục Thành cũng cười và lại nhắm mắt, những ngón tay
mềm mại của Tạ Nam vẫn tiếp tục xoa bóp lần theo bờ vai và dọc gáy. Qua làn áo
sơ mi mỏng có thể cảm nhận bắp thịt trên cơ thể anh như đang căng cứng lên.
Chắc anh quá mệt rồi, cô cúi đầu ngắm khuôn mặt ấy, khoảng giữa hai mày vẫn
nhíu lại như trước, đôi môi mím chặt, trênchiếc cằm vuông vức đã thấy lấp ló
những gốc râu chưa kịp cạo, chiếc cúc cổ không cài để lộ làn da rám nắng khỏe
mạnh. Cái cà vạt hờ hững nằm lệch sang một bên. Nhớ đến trò đùa sáng nay của
mình, Tạ Nam bồng thấy buồn cười.
Cô xoa bóp giúp anh một lúc lâu, rồi nhấc tách trà
lên, nếm thử thấy đã vừa miệng, sau đó nhẹ nhàng lay Vu Mục Thành: “Mục Thành,
dậy uống chút trà”.
Vu Mục Thành ngoan ngoãn ngồi dậy, đón lấy chén trà
nhấp một ngụm, đúng là rất đậm đà thanh tao, dư vị ngòn ngọt còn đọng lại với mùi
hương thơm ngát: “Loại trà này tuyệt quá em ạ”.
“Quê em gần với vùng trồng trà, loại trà Mao Tiêm này
không phải là cực kỳ nổi tiếng, nhưng những người sành uống trà thì lại rất
thích nó.”
Uống mấy ngụm rồi Vu Mục Thành đặt tách trà xuống, đột
nhiên anh quàng tay ôm Tạ Nam vào lòng. Tạ Nam chưa kịp phản ứng gì thì anh đã
đè cô xuống ghế sofa mà hôn. Hơi thở gấp gáp của anh nồng nàn mùi rượu, lại
thoang thoảng hương trà. Đầu lưỡi anh nhanh chóng tiến vào miệng người yêu mà
tận hưởng nụ hôn ngọt ngào, từ nhẹ nhàng đến ngấu nghiến si mê. Bàn tay anh
mạnh mẽ luồn vào làn áo sơ mi của cô, nhanh chóng mở toang hàngcúc áo rồi lần
vào bầu ngực. Tạ Nam bị tấn công đến mờ hết lý trí, cô bị cuốn vào sự mạnh mẽ
nam tính của anh. Nhưng ánh m