
n gió, cô lập tức mất đi
tri giác. Sau vụ tại nạn đầu
Chu Mộc bị chấn thương, tình huống trước mắt mặc dù không coi là nghiêm
trọng nhưng thật sự không thể nói là lạc quan, Chu Mộc nằm trên giường
bệnh choáng váng nặng nề mơ hồ không mở nổi mắt, cả người bị cú va chạm
bất ngờ cùng cơn sốt theo đó mà đến giày vò rã rời, đôi mắt luôn lấp
lánh sáng ngời lúc này cũng khép chặt không hề có dấu hiệu hé mở, dáng
vẻ gầy yếu mà tái nhợt kia càng khiến người ta không nén nổi đau lòng.
Trong một mảnh trắng xoá hỗn độn, Chu Mộc lúc này ý thức không rõ ràng lắm
dường như nhớ lại từng mẩu chuyện rời rạc và cảnh tượng nhiều năm trước –
“Nghe nói Tiểu Mộc thi lại đứng đầu khối hả? Bố Chu à, ngài thật là có phúc đấy…”
“Đâu có, ngài quá khen. Chăm chỉ học hành là bổn phận của học sinh mà.”
“Nghe nói trong cuộc thi viết văn gần đây Tiểu Mộc lại được giải nhất đúng không? Cô bé này thật xuất sắc…”
“May mắn thôi, nó còn nhiều chỗ khiếm khuyết lắm.”
“Nghe nói Tiểu Mộc sắp tới Sheffield lưu học phải không? Hâm mộ, thật khiến cho người ta hâm mộ quá…”
“Học hỏi kinh nghiệm thôi, chạy theo trào lưu đưa con bé ra ngoài mạ vàng* ấy mà.”
*Xuất xứ từ hai câu trong bài thơ “Tây Lương Kỹ” của nhà thơ Bạch Cư Dị: Khắc mộc vi đầu ty tác vĩ, Kim độ nhãn tình ngân thiếp xỉ. — Khoét gỗ làm
đầu, tơ giả tóc, Mắt mạ vàng, răng mạ bạc, điểm tô. (Nguồn: Thơ Bạch Cư
Dị, Ngô Văn Phú, NXB Hội nhà văn, 2006). “Kim độ” (mạ vàng) vốn dùng để
miêu tả kỹ thuật hóa trang thời Đường, sau cũng dùng để mỉa mai những
người đi nơi khác để rèn luyện hoặc học chuyên sâu hơn chỉ để đạt được
hư danh.
“Nghe nói Tiểu Mộc trẻ như vậy đã là tiến
sĩ rồi? Vợ chồng hai người thật đúng là có phúc, nuôi dưỡng được cô con
gái xuất sắc như thế…”
“Núi cao còn có núi cao hơn, con bé có thể đi được tới hôm nay, cũng là vì từ đầu đến cuối đều có mọi người khích
lệ và giúp đỡ…”
…
Khi đó Chu Mộc còn đang là một học sinh trung học –
“Con đang làm cái gì thế?” Khoảnh khắc nhìn thấy bức tranh trong tay con
gái, người đàn ông luôn cư xử đúng mực không lệch một li trước mặt mọi
người trong nháy mắt sắc mặt liền lạnh hơn phân nửa. “Thi đến nơi rồi có biết không? Con còn nhàn rỗi nghịch mấy thứ này? !
“Bố ơi, con muốn học vẽ…”
“Con cảm thấy chính mình không cần cố gắng dư thừa nữa hay tự nhận là mình đã có đủ tư cách vốn liếng để bàn điều kiện với bố?”
“…”
“Đem cái đống nghuệch ngoạc như gà bới và cả bức tranh chướng mắt kia của con đốt hết đi cho bố!”
Đó là khoảng thời gian trước khi Chu Mộc quyết định đi lưu học không lâu –
“Bố ơi, con muốn đi Pháp…”
Đối phương làm như không nghe thấy, tiếp tục bận rộn việc trong tay.
“Con muốn học thiết kế…” Chu Mộc cắn môi thầm nắm chặt bàn tay nói.
“Đại học Sheffield ở Anh, thủ tục làm xong xuôi cho con rồi.” Người nọ bấy
giờ mới thoáng ngẩng đầu liếc cô một cái, “Học ngành tin tức.”
Mặc dù đã dự đoán từ trước, nhưng khi hiện thực thật sự tới, trong lòng Chu Mộc vẫn dậy lên nỗi chán nản cùng không cam lòng không thể kiềm chế.
“Con không thích chuyên ngành đó… Con muốn học thiết kế.” Chu Mộc lặp lại.
“Bố cho con học tin tức đương nhiên có cái lý của bố, với xu thế và bối
cảnh hiện nay, hứng thú không quyết định cũng không thay đổi được gì
cả.” Người nọ nhíu mày tỏ vẻ không đồng ý, “Người thật sự ưu tú sẽ không vì cái gọi là sở thích mà ảnh hưởng đến tâm tình của mình. Có thể làm
tốt chuyện mình không hứng thú, đó mới là bản lĩnh.”
…
Chuyện như vậy thật sự rất nhiều, nhiều không kể xiết.
Những ký ức giống như thế dồn dập hiện ra trong đầu, tín hiệu áp lực trong
lòng quá mức rõ ràng, khiến cho Chu Mộc vốn đã cảm thấy rất khó chịu
trong cơn mê man cũng có loại xung động muốn chạy trốn.
Là ai nói chỉ cần ngủ say là có thể không để ý tới thế giới rối ren phức tạp này?
Gạt người.
Ở một nơi khác, giờ phút này, bên ngoài phòng bệnh nào đó trong tổng viện giải phóng quân, ba người An Hòa, Hứa Úy cùng Lâm Tu đứng trong hành
lang, sắc mặt không hẹn mà cùng âm trầm ảm đạm.
Giây đầu tiên
nghe được tin Chu Mộc gặp tai nạn, Lâm Tu cảm giác đầu của mình như muốn nổ tung, một mảnh ầm vang, bụi đất mịt mù bốn phía.
Lòng như lửa đốt chạy tới bệnh viện, khi xác nhận tình trạng cơ thể Chu Mộc không có gì đáng ngại, Lâm Tu huấn luyện cả một ngày một đường bão táp mà đến
mới chậm rãi ngồi vào băng ghế bên ngoài cửa.
Sự việc xảy ra quá
đột ngột, khoảnh khắc nhận được tin này, Lâm Tu thậm chí còn chưa kịp
thay quân phục, bất chấp điều lệnh nội vụ giải phóng quân quy định “Quân nhân nếu không phải vì việc công ra ngoài đều phải mặc thường phục”,
Lâm Tu trong lòng đã sớm rối loạn mặc thường phục chạy tới, lúc này, lớp áo quân phục bên trong đã ướt một mảng lớn.
Vẫn là câu nói kia, cái gọi là ung dung, cái gọi là lạnh nhạt, cũng chỉ vì không thể chạm đến nơi mềm mại của bạn mà thôi.
“Bên kia truyền đến lí do thoái thác là – ngày mưa đường trơn ướt, dẫn tới
việc xe bị lật nghiêng.” Hứa Úy đứng đối diện Lâm Tu, chậm rãi nói ra
những lời này.
Lúc đó Lâm Tu đã thoát ra khỏi nỗi lo lắng không
thể đè nén, mặt mày s