
có khả năng gợn lên.
“Xin hỏi có phải Chu Mộc phóng viên tòa soạn FAMOUS đó không?” Ống nghe kia truyền đến một giọng nam trung tuổi.
“Là tôi. Xin hỏi ngài là –”
Tiếp đó người gọi tới nói rõ thân phận của mình với Chu Mộc. Mục đích chỉ có một — hệt như Chu Vĩ Bình từng nói với cô, dùng hết sức ém nhẹ tin tức
này, không tiếp tục nghiên cứu sâu hơn nữa.
Chu Mộc cười: “Ngài
đang nói giỡn chăng? Cả sản nghiệp lớn như thế, xí nghiệp A đang ngồi
vững vàng, còn sợ một tờ phụ san nho nhỏ của chúng tôi đào móc sao?”
Người đàn ông kia thoáng trầm ngâm, ngay sau đó lại thân tình khác thường mở
miệng bảo Chu Mộc: “Phóng viên Chu tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tài hoa xuất
chúng. Nghe nói quý tòa soạn vẫn còn một vị trí tổng biên tập bỏ trống — trùng hợp tôi đây có chút quen biết giám đốc của quý tòa soạn, nếu
phóng viên Chu bằng lòng, muốn ngồi vào vị trí kia chỉ cần nói một câu
là được.”
“Nếu ngài có quen biết với giám đốc tòa soạn của chúng
tôi, muốn chặn tin tức này của tôi dễ như trở bàn tay.” Chu Mộc bên này
điện thoại cười khẩy không tiếng động, “Ngài cần gì phải tốn công đi
đường vòng làm khó xử một phóng viên nhỏ nhoi như tôi? Bản thảo này của
tôi đã định rồi, trừ khi ngài mở miệng kinh động tới cấp trên, nếu không tôi cũng đâu có quyền bỏ trống một chuyên mục?”
“Phóng viên
Chu.” Giọng điệu đối phương rõ ràng không còn kiên nhẫn như vừa rồi,
“Tôi có thiện ý thương lượng với cô, dù cô không thèm nể mặt mũi của
tôi, cũng phải suy xét đến ảnh hưởng trong ngoài trên dưới sau khi tin
tức này bị tung ra chứ? Cô là người thông minh, cũng không cần tôi nói
trắng ra đâu nhỉ.”
“Ngài đề cao tôi quá rồi.” Chu Mộc cười khẽ,
“Không khéo tôi thật đúng là một đứa ngốc. Não thẳng, tính tình cũng
thẳng. Chuyện này tạm ngừng ở đây đi, tôi còn phải xử lý việc vặt khác,
ngài tính toán lại đi nhé.” Không cho phân trần, Chu Mộc cúp máy.
Giống như Chu Mộc dự đoán, con đường này cô đi không thông, đối phương vậy mà thật sự kinh động tới giám đốc tòa soạn chỗ bọn họ, có điều việc này
cũng coi như nằm trong dự liệu của cô.
“Tiểu Chu à…” Từ khi lên
làm tổng biên tập của tạp chí mới, giám đốc tòa soạn đã thay đổi cách
xưng hô với Chu Mộc, “Chuyên Đề Dân Sinh làm khá lắm, khoảng thời gian
này cô vất vả rồi.”
“Trách nhiệm công việc mà thôi.” Chu Mộc thản nhiên đáp.
“Việc này… Hình như tin tức mà cô kiếm được gây ra phản ứng rất lớn trong xã
hội… Đối với một nhà báo mà nói, đây quả thật là một chuyện đáng kiêu
ngạo. Nhưng mà… Ây, nói như thế nào đây, sau khi thảo luận nghiên cứu,
chúng ta vẫn nên tạm thời gác lại việc này, nhiệt tình của dân chúng tới nhanh đi cũng nhanh, trước mắt đề tài này vẫn có phần quá nhạy cảm,
không bằng chúng ta…”
“Ngài đã lên tiếng thì cứ làm như vậy đi.” Chu Mộc cắt ngang câu nói kế tiếp của giám đốc tòa soạn.
Đối với việc Chu Mộc lập tức đáp ứng “đề nghị” của ông ta, giám đốc tòa
soạn hiển nhiên có chút phản ứng không kịp, nói xong dĩ nhiên lại giải
thích vài câu: “Tiểu Chu à… Tôi cũng biết cô theo tin tức này không dễ
dàng, nhưng mà… chúng ta làm thế này … Ai… Cấp trên đã có lời, chúng ta
còn có thể làm thế nào được? Nói cho cùng, chẳng phải từ lâu đã có nhà
báo không thức thời vạch trần kháng nghị chính phủ cầm quyền áp chế tự
do tin tức rồi đó sao?”
“Ngài nói rất đúng.” Chu Mộc chỉ nhẹ nhàng cười, “Trang báo kia tôi sẽ nghĩ cách khác.” Nói xong liền nhấc chân đi ra ngoài.
Cấp trên? Trong nháy mắt đẩy cửa ra khỏi phòng, một tiếng cười đột ngột mà trào phúng bật ra khỏi miệng.
Thì ra người tìm đến giám đốc tòa soạn không phải người đàn ông gọi điện cho cô… Vậy có thể là ai?
Còn có thể là ai? !
Một thoáng kia, Chu Mộc cảm thấy tất cả kiên trì và nỗ lực của chính mình từ trước tới nay đều là dã tràng xe cát.
Cô không xót xa cho những ngày cô quên ăn quên ngủ cắm cúi gục đầu trên
bàn viết bản thảo, cũng không cảm thán cho thời gian cô đi sớm về khuya
mặt xám mày tro thâm nhập săn tin.
Dù phải chịu bao nhiêu khổ cực bao nhiêu mệt mỏi, dù gặp phải bao nhiêu ghen ghét bao nhiêu hiểu lầm… Chu Mộc cô đều chấp nhận.
Cô không sợ tất cả đả kích hay ngăn trở của các thế lực đen tối.
Cô kiên trì, dù cho thất bại cũng không hối hận — chỉ là, ngọn nguồn đả kích, có thể đừng là người kia được không? !
Bỗng nhiên cảm thấy chính mình mới là thằng hề nhảy nhót qua lại.
Chính nghĩa? Thanh minh?
Buồn cười biết mấy.
Không muốn ở lại môi trường nhơ bẩn này một phút một giây nào nữa, Chu Mộc
dọn dẹp qua loa bàn làm việc nơi cô đã liên tục chiến đấu hăng hái nhiều ngày đêm, giơ tay vuốt mái tóc dài rồi rời khỏi tòa soạn.
Nhưng cô vẫn đánh giá thấp lòng dạ hiểm độc của con người.
Trên đường lái xe về nhà, lúc chạy qua một chỗ ngoặt, không hề có dấu hiệu,
một tiếng nổ lốp chói tai cắt ngang mạch suy nghĩ rối loạn của Chu Mộc.
Trùng hợp ngày mưa, đường trơn ướt, trong nháy mắt xe nổ lốp, còn không đợi
Chu Mộc kịp phản ứng, một giây sau, thân xe nghiêng một cái, vậy mà lật
nghiêng ra.
Không rảnh tự hỏi vì sao túi khí an không bung ra
ngay khi đó, đầu Chu Mộc đập mạnh vào kính chắ