Insane
Nước Chảy Thành Sông

Nước Chảy Thành Sông

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323312

Bình chọn: 7.00/10/331 lượt.

a, lại quay đầu nhìn lướt qua đám lang sói đang chảy nước miếng đầy đất mà nói –

“Đừng mắc công

thương nhớ, thái tử điện hạ đấy các cô. Có chủ từ lâu rồi.” Người nào đó hôm sinh nhật ông cụ An bị BOSS đại nhân khẩn cấp tóm làm tài xế tạm

thời nói như thế.

“Ôi –” Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng ai oán nổi lên bốn phía, chúng sói lầm than.

“Kẻ nào? Kẻ nào to gan lớn mật dám cướp đoạt thái tử điện hạ của chúng tôi? !” Chúng lang căm giận.

“Thiên kim của bí thư thành ủy.”



Khi tới trước cửa văn phòng tổng giám đốc, Lâm Tu bị người ta chặn lại.

Anh chậm rãi giương mắt nhìn thư ký Lý đã quen biết mình từ nhỏ.

“Này… Tiểu Tu à…” Thư ký Lý hơi khó xử mở miệng: “Tổng giám đốc Lâm nói… Nếu là khách không hẹn trước mà đến, ông ấy không…”

“Rầm –” Thư ký Lý còn chưa nói dứt câu, Lâm Tu đã nhấc chân bước vào cửa.

Chưa đợi cửa khép lại, Lâm Tu chỉ cảm thấy một trận gió thổi qua tai, anh

chợt lách mình tránh thoát cú đấm lao tới, ngay sau đó lại nhanh chóng

nhấc chân hóa giải một cú đá sát sạt bên sườn của đối phương. Không hề

ngoại lệ, giống như vô số lần trước đây, Lâm Tu cùng người trong phòng

bắt đầu đánh lộn.

Lại qua hơn mười chiêu, cho tới khi đối phương thu thế, Lâm Tu mới ngừng động tác.

Lâm Thuật Chương ngã phịch vào ghế vừa thở hồng hộc không ra hơi, vừa không quên lại phát động “tập kích bất ngờ” quăng áo vét Âu phục về phía Lâm

Tu.

“Thằng nhãi con, không biết thế nào là kính già yêu trẻ à? ! Với ba anh mà dám xuống tay ác độc như thế!”

Lâm Tu nhanh tay lẹ mắt khoát tay tiếp được cái áo vét bị quăng tới, chuyển tay ném nó sang ghế sofa bên cạnh.

“Người đánh phủ đầu trước là ba, chiêu nào cũng nhằm trúng chỗ hiểm cũng là

ba… Ba già mà không kính còn mong con kính già yêu trẻ… Vả lại dù con

không ‘kính già’, sao cũng không thấy ba làm tấm gương tốt ‘yêu trẻ’

thế?”

“Cái rắm!” Lâm Thuật Chương nhịn không được nói tục, “Anh

còn cần tôi ‘yêu’ à? ! So chiêu với ba anh còn dùng sức như thế, thằng

nhãi anh cũng không sợ rách đũng quần à!”

“Thế này mà ba còn

không biết xấu hổ tự xưng là thương gia nho nhã.” Lâm Tu lành lạnh liếc

ba mình một cái, sau đó nâng tay nới lỏng cà vạt trên cổ.

“Ô hay

thằng nhãi con này!” Lâm Thuật Chương nửa giận nửa cười, tiện tay nhặt

một tờ giấy trắng vo viên lại ném về phía Lâm Tu, “Nói móc ba bao nhiêu

lần rồi hả? Trước kia ba năm năm năm cũng không thấy đến công ty tìm ba, khó lắm mới đến đây một chuyến còn không biết nói mấy lời xuôi tai một

tí!”

“Với ba thì không cần thiết.” Lâm Tu nhấc chân đi qua ngồi xuống cạnh sofa, cuối cùng lại giương mắt nhìn về phía ba –

“Ba, cầu xin ba chuyện này.”

Lần này Lâm Thuật Chương kinh ngạc.

Ông hiểu quá rõ thằng con trai của mình. Ngày thường dáng vẻ lúc nào cũng

không mặn không nhạt thì thôi đi, tính nết cũng thật sự có thể nói là

tĩnh như nước lặng.

Từ nhỏ Lâm Tu đã khác hẳn những đứa trẻ khác, tuy nói nghịch ngợm bướng bỉnh đều có, nhưng tính cách của nó vẫn già

dặn hơn bạn cùng lứa rất nhiều. Cách đối nhân xử thế chưa bao giờ khiến

ông và vợ phải nhọc lòng thì khỏi nói, mà ngay cả trước mặt ông cụ An cả nhà đều kính sợ, dáng vẻ ung dung chuyện ta ta làm của Lâm Tu cũng chưa từng bớt đi nửa phần.

Lâm Thuật Chương ông khi còn trẻ là lính

cấp dưới của ông cụ An Quốc Huân, nói thật ra cũng là một vị mãnh tướng, một mũi nhọn tài ba. Ông cụ coi trọng ông tán thưởng ông, dù khi ông từ bỏ thăng quan tiến chức mà chuyển sang con đường kinh doanh, trước

thỉnh cầu của con gái muốn kết hôn cùng Lâm Thuật Chương, ông cụ cũng

không hề do dự mà vui vẻ đồng ý. Mười năm như một ngày, ông cụ vẫn đối

xử với ông như con trai ruột, mà trong lòng Lâm Thuật Chương cũng luôn

sùng bái và kính yêu người cha vợ, người thủ trưởng cũ này.

Ấy

vậy mà, không biết có phải do “cách bối nhi thân”*, hay là vì Lâm Tu

thật sự lấy được lòng ông cụ, mỗi lần gặp phải chuyện gì, trong số tất

cả mọi người trong nhà, An Quốc Huân đều muốn nghe ý kiến của cậu cháu

ngoại Lâm Tu đầu tiên.

*ý chỉ những người già thường yêu cháu hơn yêu con mình nhiều.

Mà bây giờ, chính thằng con trai mà ngay cả tư lệnh quân khu cũng phải răm rắp nghe lời này vậy mà lại lần đầu tiên trong đời mở miệng nhắc tới

hai chữ “cầu xin” này với ông.

Vì thế, lão ngoan đồng Lâm Thuật Chương còn chưa chờ con trai mở miệng nói rõ muốn cầu xin điều gì đã sung sướng cười sặc sụa.

“Ha ha… Thằng nhãi ranh, thì ra anh cũng có hôm nay!” Lâm Thuật Chương đập

bàn cười ằng ặc, lực tay lớn đến nỗi làm cho tập tài liệu để trên bàn

rơi xoạch xuống sàn.

“Nếp nhăn nổi đầy lên rồi mà còn cười…” Lâm Tu thản nhiên mở miệng: “Cười đủ chưa?”

“Chưa.” Thấy bản mặt poker của Lâm Tu, Lâm Thuật Chương nhất thời cười càng

thêm hăng hái, hòa hoãn hơn nửa ngày, cuối cùng ông lại đanh mặt trừng

mắt bảo con trai: “Nhờ vả cạy cục người ta mà còn dám ngang ngược thế à? Anh có biết cư xử không đấy? !”

Lâm Tu chậm rãi đứng dậy, đút

tay vào túi, dáng người cao ngất như một cây bạch dương xinh đẹp, “Thế

ba cứ cười tiếp đi. Con đi đây.”

“Này, này!” Tổng giám đốc Lâm rất tức giận: “Đây là t