
hái độ nhờ vả người khác của anh đấy hả? !”
“Không thì sao?” Lâm Tu hơi nhướng mày, đầu mày khóe mắt đạm bạc như một bức
tranh thuỷ mặc, “Con dâu ba còn đang nằm trong viện kia kìa. Con không
rảnh múa đại đao với ba đâu.”
“Gào –” Lâm Thuật Chương vừa rồi còn rất lên mặt “xoạt –” một tiếng đứng dậy, “Con dâu? ! Sao lại thế? !”
“Không phải ba còn chưa cười đủ sao?” Lâm Tu nhếch nhếch đuôi mắt, giọng điệu lười biếng, rõ là lạt mềm buộc chặt.
Ấy vậy mà lần nào lão ngoan đồng Lâm Thuật Chương cũng bị cho vào tròng.
Ba bước gộp thành hai bước, tổng giám đốc Lâm dùng tốc độ xung phong năm đó vèo vèo chui ra từ sau bàn công tác, lập tức đứng ở trước mặt Lâm
Tu.
“Nhãi con mau nói rõ ràng chuyện này cho ba, còn lảm nhảm nữa ba quất chết mày!” Đối với chuyện xảy ra gần đây với Chu Mộc, từ trước khi bắt tay vào điều
tra, trong lòng Lâm Tu cũng đã đoán ra bảy tám phần. Dù sao tính tình
người kia rõ ràng như thế, dưới vẻ ngoài dịu dàng hiền hoà, là một trái
tim cố chấp bướng bỉnh mà vô cùng dẻo dai. Lâm Tu vẫn cảm thấy người nọ
không thích hợp làm phóng viên, nhưng có đôi khi lại nghĩ có lẽ trời
sinh ra cô chính là để làm công việc này – thế giới này có quá nhiều
việc đổi trắng thay đen, nhưng những người dám dũng cảm đứng ra đối mặt
và hành động trong thực tế lại quá ít, song Chu Mộc cô chính là một
người trong số đó.
Khi rảnh rỗi ngẫm lại lời Hứa Úy nói cũng
không phải không có lý – cô xông pha trận mạc, anh đi sau dọn dẹp, cô
phân tranh bốn phía phiền toái không ngừng, anh từng chút từng chút càn
quét chung quanh, tổng kết lại cũng chỉ là một câu: Lâm Tu anh trời sinh chính là để thu dọn tàn cuộc cho người nọ.
Nhưng thế thì có sao? Có người lấy đó làm vui đấy.
Trước khi tới công ty của cha, Lâm Tu đã chạy qua vài nơi, anh nói rõ mọi
chuyện cho Lâm Thuật Chương hiểu, lại giao hết tin tức cùng manh mối
trong tay cho cha mình, sau đó về doanh trại xin đoàn trưởng Vũ Sấm cho
nghỉ bù đợt nghỉ phép về thăm người thân bị cắt ngang lần trước.
Tuy đoàn trưởng Vũ xưa nay nổi danh tác phong hung hãn trong quân khu Z,
nhưng bản chất lại chất phác nhiệt tình. Anh ta tuy rất hiếm khi nói
chuyện đời tư cùng Lâm Tu, nhưng đối với tình hình tình cảm gần đây của
ái tướng này, anh ta vẫn nghe ngóng được một chút. Vì thế, lần xin nghỉ
phép này, Vũ Sấm ngược lại không hề ngăn cản gây khó dễ, chỉ khẽ nâng mí mắt, cất giọng không cao không thấp bảo Lâm Tu một câu –
“Đừng quên báo cáo kết hôn.”
“Ừm.” Lâm Tu nâng mắt cười khẽ, “Ngài cũng đừng quên chuẩn bị tiền mừng. Nhiều vào.”
“Cút mau.” Vị đoàn trưởng nào đó cười mắng, một cước đá sang nhưng chỉ trúng không khí.
Quân nhân luôn coi trọng bốn chữ — sấm rền gió cuốn*. Lâm Thuật Chương tuy
đã chuyển sang kinh doanh nhiều năm, nhưng tính cách dứt khoát gọn gàng
này cũng không bớt đi mảy may.
*chỉ phản ứng nhanh nhạy, quyết đoán, dứt khoát.
Vì thế, Lâm Tu vừa ra khỏi quân doanh không lâu, liền nhận được điện thoại của ông.
“Ba đã tìm người điều tra mấy máy quay giám sát gần tòa soạn, đại khái đã
xác định được mặt của mấy kẻ động tay động chân vào chiếc xe, nhận định
sơ bộ chính là thuộc hạ của chủ xí nghiệp A mà con dâu đang săn tin.”
Con dâu… Ông già này học thuộc lòng cũng nhanh thật đấy.
Có điều lúc này Lâm Tu hiển nhiên chẳng có tâm tư để ý mấy việc lông gà vỏ tỏi này bao lâu, anh khoát một tay lên vô lăng, tay kia thì giơ cao di
động, “Sau đó thì sao?”
“Lưu trữ cuộc gọi của con dâu ba cũng cử
người kiểm tra rồi… Theo điều tra sơ bộ thì quả thật có một cuộc điện
thoại với nhân viên xí nghiệp A.”
Lâm Tu đã đoán trước chủ xí
nghiệp A sẽ không ngu tới mức dùng di động của mình để gọi cho Chu Mộc,
nhưng anh lại không ngờ hiệu suất làm việc của cha mình còn nhanh hơn
tưởng tượng của anh — Trên dưới trước sau xí nghiệp A có hơn một nghìn
công nhân viên, những kẻ xuất hiện trong máy giám sát kia ông ấy có thể
đối chiếu thì không nói, nhưng ngay cả số điện thoại cũng có thể sai
người tra ra trong một thời gian ngắn như vậy, xem ra xí nghiệp Lâm thị
có thể phát triển tới quy mô này quả thật cũng có nguyên nhân và đạo lý.
Thân là một sĩ quan đang tại ngũ, lập trường của Lâm Tu khó tránh khỏi quyết định một số việc anh không thể tự mình giải quyết, vì cân nhắc tới điều này, anh mới lần đầu tiên phá lệ mở miệng nhờ cha mình giúp, giờ xem
ra, quyết định này là rất sáng suốt.
“Ừm.” Lâm Tu thoáng trầm ngâm, “Tiếp tục.”
“Sao mình có cảm giác như đang báo cáo công tác với thủ trưởng vậy nhỉ…” Lâm Thuật Chương có chút buồn bực. Nhưng nghĩ tới tâm tình của con trai lúc này ông vẫn tiếp tục mở miệng báo cáo: “Về kết quả thua kiện của xí
nghiệp B, thông tin từ tòa án bên kia là — Xí nghiệp A đã đánh tiếng từ
trước rồi. Hơn nữa là xí nghiệp có tiếng của địa phương — chính sách bảo hộ của địa phương sẽ phát huy tác dụng ở rất nhiều chỗ.”
Lâm Tu
không tỏ thái độ gì với chuyện này, Lâm Thuật Chương cũng thoáng dừng
lại trong chốc lát rồi mới mở miệng lần nữa: “Tình hình bên phía xí
nghiệp A chắc con cũng nắm được đại khái rồi, ba cũng không cần nói