The Soda Pop
Nửa Viên Kẹo Ngọt Ngào Đến Đau Thương

Nửa Viên Kẹo Ngọt Ngào Đến Đau Thương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322785

Bình chọn: 10.00/10/278 lượt.

i.

La Lịch Lệ hít mạnh một ngụm coca: “Lúc đó ai mà ngờ được hai người

các cậu lại phát triển thành cái dạng này chứ? Nói thật nhé, tớ nằm mơ

cũng không dám tin hội trưởng hội học sinh trường trực thuộc có thể

thích một con gà mờ như cậu.”

Đúng thế, bởi vì đó vốn là chuyện không tưởng mà, tôi gật đầu đồng ý.

La Lịch Lệ cắn ống hút, nheo mắt nhìn tôi: “Haizz, tớ bảo này Thái

Thái, mặt cậu tỉnh bơ thế này chắc không phải là đến giờ vẫn còn tơ

tưởng Trần Tử Dật đấy nhé!”

Nghe nó nói vậy, trái tim tôi lại bắt đầu nhói đau. Cúi đầu xuống ,

tôi vội vã nói lảng sang chuyện khác: “Lần này tớ mất hết mặt mũi rồi,

sau này biết sống thế nào trong hội học sinh đây?”

Buông cốc coca trên tay xuống, La Lịch Lệ nghiêm túc nhìn tôi: “Lần

này đúng là cậu đã mất mặt đến tận nhà bà ngoại rồi, tớ thấy cậu nên

ngoan ngoãn biết điều một thời gian đi.”

Kỷ Nghiêm bây giờ giống hệt như một con sư tử bị đánh thức trong lúc

ngủ say, đầy một bụng hỏa khí, vớ phải ai người đó xui xẻo. Ngọn nguồn

tội lỗi, tôi chính là đứa dễ gặp nguy hiểm nhất. Tôi thầm quyết định

thời gian này sẽ tránh xa anh ta ra.

Trong cái rủi có cái may, gần đây hội học sinh bận rộn chuẩn bị tiết

mục văn nghệ cho hội diễn trường cấp ba toàn thành phố, Kỷ Nghiêm vô

cùng coi trọng chuyện này, cũng không có thời gian quản mấy chuyện lặt

vặt của tôi. Tính ra thì tuy chức vụ của tôi nhỏ nhưng cũng chỉ có mình

Kỷ Nghiêm quản chế được, giờ anh ta đang bù đầu trong một núi công việc, những người khác cho dù có ý kiến này nọ về tôi cũng chỉ đành mắt nhắm

mắt mở cho qua. Mặc dù vậy, tôi vẫn biết điều giữ kẽ hơn nhiều lắm.

Thay đổi hẳn phong cách hành xử trước kia, hàng ngày tôi ra vào hội

học sinh một cách cực kì im hơi lặng tiếng, không còn dám làm bừa nữa.

Duy có một chuyện sét đánh cũng không lay chuyển nổi – đó chính là đi ăn trộm rau quả đúng giờ.

Tiết học cuối cùng của ngày thứ sáu là tiết Ngữ Văn. Thầy dạy Ngữ Văn lại dạy quá giờ rồi. Khi tôi cầm khay thức ăn xông đến canteen trường

thì chỉ còn sót lại chút cơm thừa canh cặn. Tâm trạng đang không tốt,

lại có kẻ giật bím tóc của tôi, tôi chau mày chuẩn bị quay sang mắng thì trông thấy Triển Tư Dương đang mỉm cười đắc chí: “Nhóc con Thái Thái

chưa ăn cơm hả?”

Tôi nguýt anh ta một cái, tay gõ lên khay cơm của mình: “Anh đang xát muối vào vết thương của người khác đấy có biết không.”

Anh ta cười ha hả, kéo tay tôi nói: “Đi, anh mời em ăn cơm, coi như

bữa cơm chào mừng em gia nhập hội học sinh.” Tay tôi còn đang cầm khay,

cứ thế bị anh ta lôi đi xềnh xệch.

Lúc đi qua sân bóng đá, chúng tôi gặp một đám con trai đanh đánh bóng chuyền. Không biết kẻ nào hô lên một tiếng: “Dương Dương, trưa nay có

chơi bóng không?”

Triển Tư Dương cười đáp lại: “Không chơi đâu, tớ đi ăn với một em lớp dưới.”

Một gã con trai khác cười nói: “Dương Dương, cậu chú ý chút ảnh hưởng đi, rốt cuộc thì cậu quen bao nhiêu em lớp dưới hả?”

Triển Tư Dương không tức giận cũng chẳng ngoái đầu, cất tiếng cười

sang sảng: “Oan uổng quá. Em này là em lớp dưới của tớ thật, em gái mới

vào hội học sinh. Sau này các cậu phải quan tâm đến em ấy một chút đấy.”

Mấy người còn lại bật cười hùa theo: “Cô em lớp dưới nào mà ghê thế nhỉ, lại còn nhờ bọn này quan tâm chăm sóc nữa chứ.”

Tôi và Triển Tư Dương bước đi trong khuôn viên trường, kẻ cao người

thấp, một người cười nói hi ha, kẻ kia mặt mày hậm hực, cộng thêm cánh

tay anh ta đang kéo tay tôi, còn tôi thì xách theo khay cơm trông vô

cùng kì cục. Người ngoài nhìn vào, chúng tôi chẳng khác nào một đôi tình lữ đang giận dỗi nhau, chả trách mà bị người ta hiểu nhầm. Thôi vậy,

tôi cứ coi như không nghe thấy gì hết cho xong chuyện. Cúi đầu lầm lũi

bước đi, trong lòng tôi nghĩ bụng: thằng cha Triển Tư Dương này đúng là

một kẻ chuyên nói năng bừa bãi.

Mười lăm phút sau, trong nhà hàng trên phố đồ ăn vặt, tôi mở trừng

đôi mắt đỏ quạch do bị nghẹn tương ớt, hai tay đưa lên miệng quạt lấy

quạt để: “Cay quá, nhưng mà món cá hấp ở đây phải nói là chính hiệu! Sao anh biết em thích ăn cay?”

Triển Tư Dương mỉm cười hỏi vặn: “Người có tính nóng nảy lại dễ xúc động sao có thể không thích ăn cay cơ chứ?”

Tôi lườm anh ta: “Anh mời em ăn cơm hay là cố ý đem em ra chọc ngoáy đấy hả?”

Triển Tư Dương cười, tiện tay gắp một miếng cá cho tôi: “Khó khăn lắm anh mới thoát được mớ công việc trong hội học sinh, còn chưa kịp ăn

uống gì, lại vừa khéo gặp em nên mới lôi em đi ăn cùng!”

Tôi gặm miếng cá, tức tối kể lể: “Ngay từ đầu đã biết hội học sinh

không thích hợp với em, giờ thì sướng rồi, ai nhìn em cũng thấy ngứa

mắt, chỉ tại con bé La Lịch Lệ kia, rỗi việc rủ rê vớ vẩn cái gì chứ?”

Anh ta lau miệng nói: “Haizz, đừng có vơ đũa cả nắm, ngay từ đầu anh

đã rất kì vọng ở em. Vả lại em là do hội trưởng đích thân đưa vào hội,

có gì mà phải sợ.”

Tôi bĩu môi: “Người em sợ chính là anh ta đấy.”

Triển Tư Dương bật cười: “Em không biết là chỉ có thể vuốt xuôi lông

hổ sao? Em khiến hội trưởng lúng túng trước mặt bao nhiêu người như thế, lấy tính cách của hội trưởng không ném thẳng em ra ngoài