
cửa sổ đã đủ
nhân từ lắm rồi.”
“Hừ, giờ anh nói những điều này thì có tác dụng gì nữa, lúc đó sao
anh không nhắc nhở em!” Tôi cầm đũa chọc thật mạnh vào miếng cá.
Triển Tư Dương nở nụ cười rạng rỡ: “Đại tiểu thư ơi, ai mà ngờ được
em lại thốt ra một câu kinh thiên địa khốc quỷ thần như thế chứ! Nếu anh cũng lên tiếng nữa thì người xui xẻo sẽ đổi thành anh luôn. Lần trước
gặp em ở phòng hồ sơ ấy, anh chẳng qua mới chỉ hỏi một câu em và hội
trưởng có quan hệ gì đã bị bắt đi tham gia thi đấu. Anh là người bị hại
nặng nề đấy.”
Nghe anh ta nói thế, con tim bị Kỷ ác ma trường kì áp bức của tôi
liền cộng hưởng với Triển Tư Dương, tôi không còn bài xích anh ta như
trước nữa.
Anh ta chìa tay ra vỗ vai tôi, cười nói: “Nhóc con Thái Thái, sau này đi theo đại ca, đảm bảo em ăn no uống say, tiền đồ vô hạn.”
Tôi cầm đũa, hai mắt sáng như sao, đầu gật liên hồi như gà mổ thóc.
Phía sau lưng vang lên một tiếng bật cười: “Thôi đi, với đầu óc như
cậu ấy chắc cũng không có số thăng quan phát tài được đâu, phiền anh
quản sao cho cậu ấy bớt gay họa đi là được.”
Quay đầu lại, tôi thấy La Lịch Lệ đang trợn tròn đôi mắt long lanh, đứng sau lưng chúng tôi lắc đầu ngán ngẩm.
Triển Tư Dương hứng thú quan sát cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu La Lịch
Lệ, bất thình lình bật cười ha hả. Anh ta chỉ vào La Lịch Lệ rồi quay
lại hỏi tôi: “Bạn em hả?”
Tôi ngẩn người, gật đầu, giới thiệu hai người với nhau một cách đơn
giản gọn nhẹ: “La Lịch Lệ, bạn thân của em. Triển Tư Dương, hội phó hội
học sinh.”
La Lịch Lệ cũng không thèm khách sáo, bê một chiếc ghế sang ngồi cùng chúng tôi. Tôi đang định mở miệng thì La Lịch Lệ đã cười hi hi nói:
“Thái Thái, cậu lại kiếm đâu ra anh lớp trên nữa đấy?”
Triển Tư Dương ngoác miệng cười, cao giọng nói: “Chàng đẹp trai số
một của trường ở đây, nếu em muốn, chúng ta có thể nhận họ hàng thân
thích, em gái ạ.”
“Xì —“ Cả tôi và La Lịch Lệ cùng lúc nguýt dài một tiếng, rồi ba
người lập tức phá ra cười, không khí trong quán vô cùng vui vẻ và thoải
mái.
Sau lần đó tôi cũng học khôn ra rồi, hoàn toàn dập hết những ý nghĩ
mưu cầu lợi ích riêng trong đầu, bắt đầu cuộc đời học sinh cấp ba vô
công rồi nghề của mình. Ở trường, tôi thường xuyên chạy đôn chạy đáo
giữa lớp học và hội học sinh, thỉnh thoảng đi đánh chén cùng Triển Tư
Dương. Sau khi thân nhau, tôi quen cả mấy anh chàng trong nhóm đánh bóng chuyền, mấy gã đó cũng học theo Triển Tư Dương gọi tôi là “nhóc”.
Ngày qua ngày, chẳng mấy chốc mà một tuần đã hết.
Giữa trưa, mặt chời chính ngọ tỏa nắng vàng rực rỡ, bóng cây lốm đốm
hắt xuống mặt sân, tiếng ve kêu râm ran khiến cho không khí buổi trưa
càng thêm lười biếng và thanh thản.
Chiếc loa của trạm phát thanh trường bắt đầu cần mẫn phát ra bản
thông báo. Lại là hội học sinh! Tôi đau khổ bò dậy cúi đầu ủ rũ đi lên
phòng họp.
Lúc sắp đến phòng họp, tôi gặp ngay Triển Tư Dương đang ôm một quả
bóng chuyền từ trong phòng họp đi ra. Gã này đang mặc đồng phục đội bóng của trường, trên cổ còn đeo huy hiệu hội học sinh — chỉ nhìn liếc qua
là biết ngay vừa mới đeo lên tạm bợ, tay anh ta còn cầm một chai nước
khoáng. Tôi chạy lại gọi anh ta: “Dương Dương, Đi đâu đấy? Đi đâu đấy?
Anh không họp à?”
Triển Tư Dương nhìn tôi, đoạn mỉm cười vỗ lên trái bóng chuyền trên
tay, nháy mắt nói: “Ngày mai đội bóng của trường có trận đấu, buổi trưa
phải tập huấn nên cuộc họp hôm nay anh không tham gia được.”
Vừa nghe anh ta nói không cần đi họp, tôi liền chạy lại túm lấy anh
ta, giọng vô cùng ngưỡng mộ: “Em đi với, em đi với, anh dẫn em đi cùng
đi, em cổ vũ cho các anh! Em không muốn đi họp đâu, chán chết đi được.”
“Điền Thái Thái, em giỏi lắm.” Một giọng nói lạnh tanh xuyên thấu qua sức nóng ba mươi lăm độ khiến toàn thân tôi đông cứng. Tôi cứng ngắc
quay người lại vẫy đuôi hệt như một chú cún con, nụ cười trên môi trông
còn khó coi hơn khóc: “Hội trưởng.”
Ánh mắt Kỷ Nghiêm dừng lại trên cánh tay đang túm lấy Triển Tư Dương của tôi, sa sầm mặt nói: “Em dám trốn họp sao?”
Tôi liều mạng lắc đầu: “Không dám ạ, tuyệt đối không dám.”
Kỷ Nghiêm nheo mắt nhìn tôi chằm chẳm, tiếp tục hỏi: “Em thấy chán nên không muốn đến đúng không?”
Giọng nói thong dong điềm tĩnh nhưng chứa đựng cơn giận không gì che
đậy nổi. Tôi có cảm giác cái mọng nhỏ của mình có thể đi tong bất cứ lúc nào. Sợ hãi trước uy thế đó, tôi vội vàng buông tay Triển Tư Dương,
căng thẳng nói: “Đâu có đâu có. Em chỉ tiện mồm nói thế thôi.”
Dường như cũng cảm nhận được cơn giận tỏa ra từ trên người Kỷ Nghiêm, Triển Tư Dương hảo tâm giải thích: “Hội trưởng, Thái Thái chỉ đùa với
em thôi mà.”
Tôi vội vàng a dua phụ họa: “Đúng thế, em đùa với Dương Dương thôi, không định đi thật đâu.”
Chẳng hiểu tại sao sau một hồi giải thích, sắc mặt Kỷ Nghiêm càng
thêm khó coi. Anh ta hết nhìn tôi lại nhìn Triển Tư Dương, chân mày hơi
nhíu lại, ngữ khí lạnh đến mức không thể lạnh hơn: “Hai người có vẻ thân thiết nhỉ?”
Lại một trận run lập cập, cả tôi và Triền Tư Dương cùng nhau tái mặt. Chưa kịp giải thích đã thấy Kỷ Nghiêm nói: “Điền Thái Thá