
mặc hở hang
khêu gợi cho bọn tôi chọn: “Đây vẫn còn, đảm bảo không làm các vị thất
vọng!”
Hoàng Kiến Nhân tiến lại: “Thật ra… không cần nhập khẩu cũng được, mấy em này cũng được mà.”
Mạc Hoài Nhân quay lại: “Thôi, thôi! Chúng ta đến quán bar, ở đó có cả đống!”
Anh chàng đứng quầy lại nói: “Giá ở đó chưa chắc đã thấp hơn chỗ chúng tôi phải không?”
Lần này Mạc Hoài Nhân đã hết hứng: “Vậy cũng được, không phải bảo có
mấy sinh viên trong trắng sao? Thật không đấy? Trong trắng đến mức nào?”
Hai người đứng quầy vội giở ra một tấm áp phích, trên đó có hình mấy
cô nữ sinh mặc đồng phục học sinh Nhật Bản, Mạc Hoài Nhân hai mắt sáng
lên: “Nhật Bản à, cũng được đấy.”
“Ừm… không phải Nhật…”
“Được rồi được rồi, không nói nhiều nữa, cho ba em!”
Hai nhân viên đứng quầy nói: “Được, sau khi thanh toán, xin hãy đứng đợi ở cửa tiệm cắt tóc.”
Tôi vội giành trả tiền, nhưng Mạc Hoài Nhân cười nói: “Lần này để anh, lần sau nhất định anh không khách khí!”
Giành qua giành lại mấy lượt, tôi không lại được với hai tên đó,
chúng trả tiền, ra khỏi con đường nhỏ, Mạc Hoài Nhân nói với chúng tôi
về cửa hàng cắt tóc trá hình này: “Khách hàng ra vào chỉ có một con
đường, thỏ khôn có ba hang, đám người kinh doanh ngành này sao có thể
chỉ có một đường chạy cơ chứ? Ít nhất phải có bảy tám ngã, cảnh sát muốn bắt hết, khó lắm! Vả lại, bề ngoài bọn chúng làm cửa hàng ăn, những gì
chúng hỏi chẳng liên quan gì đến chuyện chính cả. Trên đầu thì lắp đầy
máy quay, muốn thanh trừ tụ điểm này trừ phi dùng bom nguyên tử làm nổ
tung hết…”
“Trưởng ban Mạc đúng là học rộng hiểu nhiều…”
“Quá khen, quá khen…”
“Trưởng ban Hoàng, tại sao vợ anh lại không quản thế?” Tôi hỏi Hoàng Kiến Nhân.
“Con đàn bà đáng chết đó, trước khi tôi quen biết trưởng ban Mạc, lần nào về nhà muộn là cô ta bắt đầu hạch hỏi có phải đi làm trò quỷ không! Ngày nào cũng hỏi, tôi mà không làm thật thì có lỗi với cô ta quá! Giờ
tình cảm rất tốt, tôi ra ngoài làm trò, khi về có chút áy náy, lại càng
tốt với cô ta, hai chúng tôi có thể lấy giấy chứng nhận vợ chồng kiểu
mẫu của tiểu khu rồi ấy chứ!”
Tôi vỗ tay: “Quả nhiên rất cừ! À đúng rồi trưởng ban Mạc, tôi và anh
Đàm Đào Sênh trước đây cũng có chút hiểu nhầm, vẫn muốn gặp mặt nói cho
rõ, nhưng sao không thấy anh ấy nhỉ?” Tôi thăm dò hỏi han xem tên cầm
thú Đàm Đào Sênh đi đâu rồi.
“Hắn ấy hả, giờ là người được phó tổng giám Tào trọng dụng rồi, ngày nào cũng có công tác phí, giờ tiêu dao lắm rồi!”
Chúng tôi ra khỏi tiệm cắt tóc thì đã có ba cô gái đang đợi. Nhìn chỉ mười tám mười chín tuổi, ăn mặc bình thường, chẳng thấy có gì khác sinh viên cả.
Ở Cánh cổng thiên đường tôi đã quen với việc này rồi, tiến lại chào
một câu, vào xe ngồi, ôm một cô. Mạc Hoài Nhân tiếp tục lái xe: “Trước
tiên phải đi uống rượu hát hò rồi mới đến hưởng thụ chứ!”
Điều không ngờ là Mạc Hoài Nhân lại đưa tôi đến nơi cũ: Cánh cổng
thiên đường. Nhớ hồi xưa hay nói thường xuyên đưa gái đến những nơi thế
này mới là cuộc sống. Giờ tôi đã được coi là bước một bước tới hạnh phúc chưa?
Đúng lúc đó thì nhận được tin nhắn của Sa Chức: “Khó quên những giây phút tiêu hồn, bao giờ chàng mới lại đến?”
Tôi không trả lời, không biết phải trả lời thế nào. Giờ cô ấy muốn gặp tôi, nhưng tôi… còn phải đối phó với hai tên lão yêu này.
Chơi đổ xúc xắc với mấy cô nữ sinh trong gian phòng bao Cupid, cô gái phục vụ tôi cũng khá xinh, không mang vẻ phong trần, tôi có hứng thú
với cô ấy: “Em rất xinh!”
“Anh cũng rất đẹp trai mà.” Cô ấy đáp lại.
“Em thật sự là… sinh viên?” Tôi hỏi.
“Em học chuyên ngành biểu diễn Học viện điện ảnh.” Cô ấy tự cười mình: “Chắc chắn anh sẽ thấy lạ tại sao em lại làm việc này?”
Tôi nhận ra cô ấy có đôi mắt phượng có thể điên đảo chúng sinh. Khi
cô ấy nói ánh mắt mơ màng, như đang mê hoặc lại giống như dốc bầu tâm sự - nói chung là rất phức tạp, khiến người khác hỗn loạn.
“Anh có biết học phí một năm của em là bao nhiêu không?”
“Tôi nghe nói học phí môn kịch Trung Quốc mười ba vạn tệ.” Tôi nói.
“Trường em không đắt như thế, chỉ bằng một nửa của họ, nhưng học phí
như thế đã khiến rất nhiều người phải còng lưng vì muốn có tương lai
tươi sáng rồi.” Cô ấy say rồi à? Nụ cười mơ màng đó thật khiến người ta
phải say đắm, đôi mắt phượng kia thật biết nhiếp hồn đoạt phách.
“Nào, đổ xúc xắc đi! Nếu anh thua thì uống cạn mấy chai bia trên bàn! Nếu em thua thì nhảy thoát y!” Cô ấy bỗng kêu lên, rồi phả khói thuốc
vào mặt tôi, nhắm hờ hai mắt nhìn tôi.
Hoàng Kiến Nhân, Mạc Kiến Nhân nghe thấy cô ấy kêu lên thì đều sán lại: “Ân Nhiên, lên đi!”
Tôi cứ từ chối suốt, tôi không muốn cô ấy cởi bỏ quần áo ở đây. Ra
ngoài cùng mấy tay này tôi chỉ muốn chơi một chút, tôi uống hết chỗ bia
này cùng lắm là nôn ra, nhưng tôi không muốn cô gái xinh đẹp này cởi
quần áo nhảy trước mặt mọi người. Là thương hoa tiếc ngọc sao? Chỉ là
không muốn cô ấy mất mặt mà thôi.
Nhưng cô ấy đã bắt đầu lắc xúc xắc trước: “Anh đổ đi!”
Thôi được rồi, tôi giả vờ thua là được. Lắc vài cái mở ra xem sao,
năm viên xúc xắc một con một cũng không có.