
Tôi kêu bừa: “Sáu số một!”
Cô ấy hét: “Bảy số một.”
Tôi không quan tâm mở ra, dù sao chắc chắn là thua, nếu tôi muốn
thắng thì cô ấy phải được năm một. Ai ngờ… thế giới này lại kỳ diệu như
thế, tôi cứ muốn thua mà… cô ấy có năm một thật, theo quy tắc của chúng
tôi, một người đổ được năm số một thì tính là sáu. ..
Hoàng Kiến Nhân và Mạc Hoài Nhân hét ầm ỹ lên: “Cởi! Cởi! Cởi!”
Cô ấy không nói gì, lập tức nguẩy mông đi kiểu người mẫu ra giữa
phòng, “soạt” một tiếng cởi áo ngoài, tay định kéo nốt chiếc áo phông.
Tôi lao tới giữ lại, cô ấy lạnh lùng hỏi: “Tại sao cố ý muốn thua em?”
“Anh không có ý… chỉ là hét bừa thôi…”
“Không muốn thấy em nhảy sao?”
“Muốn xem nhưng là mặc quần áo nhảy!”
Hoàng Kiến Nhân, Mạc Hoài Nhân kêu lên: “Làm gì thế, sao không cho em ấy cởi! Tiếp đi, tiếp đi!”
Tôi quay lại cười với hai tên kia: “Tôi muốn… giờ muốn… việc đó.”
“Ồ… hiểu, hiểu rồi! Thế cậu đi đi! Có cần tôi đặt phòng cho không?” Hoàng Kiến Nhân đứng dậy.
“Không cần, không cần!”
Tôi lập tức nhặt áo cô ấy lên, kéo cô ấy ra ngoài. Ai ngờ ở đó Sa Chức đang khoanh tay dựa vào tường nhìn tôi…
Ở hai bên, có ba tên trai bao già dặn đang vây lấy cô ấy. Tôi vừa
ngạc nhiên vừa mừng rỡ đẩy một tên trước mặt Sa Chức ra: “Sa Chức, em ở
đây à?”
Tên bị tôi đẩy ra túm lấy cổ áo tôi: “Lại là thằng nhãi này, lại muốn cướp mối làm ăn hả?” Nói rồi hắn ta đẩy tôi ra.
Tôi tập trung vào Sa Chức, không ngờ hắn lại đẩy mạnh như vậy, trọng
tâm không vững, loạng choạng mấy bước về sau đập phải cửa phòng Cupid.
Hoàng Kiến Nhân và Mạc Hoài Nhân thấy có rắc rối, quay mặt đi làm như
không thấy, tiếp tục uống rượu.
“Đánh, đánh nó đi!” Ba tên trai bao xông tới đánh tôi.
Tôi còn chưa đứng dậy thì bị ăn mấy cú đá, tóm bừa một cái chân kéo
một cái khiến hắn ngã ra sàn. Nhân lúc hai tên kia sợ đá nhầm thì tôi
nhanh chóng đứng dậy đánh…
Ba tên này có thằng nào là đối thủ của tôi được chứ? Chỉ vài hiệp là
bọn chúng nằm hết ra sàn. Nhưng khi tôi quay người đi thì một tên cầm
lấy chai bia trên bàn đập xuống đầu tôi. Tôi không ngờ hắn lại đánh tôi, nhưng khi cái chai chưa kịp đập tới thì cô gái mắt phượng kia đã đập
chai bia lên mặt tên kia, cũng may chưa nở hoa…
Tôi quay lại đá ngã thằng đó…
Ba tên trai bao ảo não rời khỏi phòng Cupid, tôi nói với cô gái mắt phượng: “Cảm ơn!”
Cô ấy lạnh lùng nhìn tôi: “Vừa rồi anh giúp em, giờ em trả nợ anh, chúng ta không ai nợ ai.”
Sa Chức đứng dựa tường xem náo nhiệt, lúc này đi vào: “Chồng tung vợ hứng, nhịp nhàng quá nhỉ?” ngữ khí và ánh mắt đầy ghen tức.
“Sa Chức, em làm gì thế?” Thấy Sa Chức tôi vừa mừng vừa lo.
“Có cô gái xinh đẹp chói lòa thế này là quên em luôn?” Tôi hiểu rồi, cô ấy ghen, Sa Chức đang ghen.
Tôi kéo cô ấy ra ngoài bên cạnh tấm biển “Cánh cổng thiên đường”. Cô
gái này đang ghen. Làn gió nhẹ thổi đến hòa cùng mùi hương trên người cô ấy tựa hương hoa lan phảng phất.
“Khi anh vừa đến thì có cảm giác rất gần với em.” Tôi phấn khích nói.
“Đúng thế, rất gần. Aiz, ở nhà buồn chết, ra đây xem các anh đánh nhau vì mình thật vui.” Cô ấy ung dung nói.
Nghe câu nói đó là tôi giận, ý tứ ẩn đằng sau không phải là: “Nhìn
bọn ngu ngốc các anh đánh nhau vì tiền của em thật ngu xuẩn” sao?
“Sa Chức, ý em là gì?” Vừa rồi khi đánh nhau với bọn trai bao, đúng
là chúng cảm thấy tôi thường xuyên cướp bát cơm của chúng, trước đây
chúng đã thấy tôi chướng mắt, nhưng tôi cứ cảm giác là Sa Chức cho chúng tiền để đánh tôi.
“Ý gì là ý gì? Nhìn thấy đàn ông ghen tuông vì mình, em thật sự rất
rất vui!” Nhìn vẻ mặt Sa Chức vô cùng quen thuộc, trong lòng lại nhói
đau. Dáng vẻ khinh người đó không phải chuyên của Lý Bình Nhi sao? Sao
phụ nữ trên thế giới này ai cũng biết dùng vậy?
Tôi nhẫn nhịn nói: “Sa Chức, cảm ơn em cho anh vay ba mươi nghìn đô và mua quần áo, sáng mai anh trả cho em.”
Tôi quay người đi, với Sa Chức, dù cô ấy có xinh đẹp thế nào thì tôi đều có thể nhìn rất thoáng, cô ấy chỉ là ảo giác đẹp đẽ. Có lúc tôi muốn tìm
lý do gọi điện cho cô ấy, với khoảng cách hiện thực quá lớn, tôi vẫn
không thể tìm ra đáp án cho khúc mắc trong lòng mình. Lúc này, ánh mắt
cao ngạo của cô ấy cho tôi biết cô ấy vẫn bận tâm thân phận bảo vệ thấp
hèn của tôi. Cô ấy thích tôi vì thân thể tôi, nhưng cái tôi cần là một
phụ nữ để tâm tình.
Trong thời đại ngày nay, nghèo làm ý chí giảm sút.
Tôi trở lại Cupid tiếp tục uống. Cô gái mắt phượng thấy tôi buồn bực
cũng không nói gì, chỉ ngồi bên cạnh uống cùng tôi. “Em bao nhiêu tuổi?” Tôi đột nhiên hỏi.
“Vừa đủ tuổi kết hôn.”
Mấy phút sau cô ấy hỏi: “Sao không hỏi tên em?” Khi cô ấy nói chuyện
cũng đẹp một cách lạnh lùng. Vì học phí đại học mà ra nông nỗi này, đúng là bi ai…
“Có lẽ chúng ta ra khỏi cánh cửa này là mọi người sẽ không quen nhau
nữa, thậm chí cả đời sẽ không gặp lại, sao phải hỏi chứ? Ở nơi vui vẻ
giả dối này, tuy nhìn mọi người ai cũng có vẻ rất vui nhưng thật ra ai
cũng đều biết là giả, thứ duy nhất thật chỉ còn lại tiền thôi!”
Ban đầu tôi chỉ muốn chơi lấy lệ, nhưng giờ tôi đang ôm cô ấy đi theo Hoàng Kiến Nhân, Mạc Hoài