
ô gái kia càng chửi càng lớn
tiếng, cuối cùng hét lên: “Cô tưởng hắn ta tốt đẹp sao? Hắn ta toàn nhìn tôi
thôi! Sớm muộn gì hắn cũng đá cô!”
Giọng cô ta rất lớn, nhiều người
quay sang nhìn, tôi tê dại. Cuối cùng cô gái kia hằm hằm bỏ đi, tôi vẫn há hốc
mồm kinh ngạc. Chi Lan đẩy tôi, nói: “Đừng hỏi, cũng đừng nói gì hết! Anh không
cần thiết phải lên tiếng. Tạm biệt!” Cô ấy đứng dậy đến cửa thì dừng lại, nhìn
tạm biệt tôi với ánh mắt bất lực. Tôi biết đây là cái nhìn trước khi vĩnh biệt
giữa tôi và cô ấy. Sau này không thể gặp lại cô gái với mái tóc dài này nữa,
trong lòng bỗng thấy hụt hẫng.
Tìm một người xa lạ giả làm bạn
trai, trả hai vạn tệ, lý do là sợ người khác biết mình là người đồng tính. Xem
ra thật nực cười và khó tin, nhưng thật sự là tôi đã có hai vạn... Có phải cạm
bẫy không? Vừa mơ hồ vừa khó tin, nghĩ đến đây tôi lao ra khỏi quán cà phê về
“Cánh cổng thiên đường”, để lại giấy nghỉ việc rồi thu dọn! Dù sao đã có hai
vạn tệ, công việc mới cũng đã có, một nghìn tệ lương tháng này và ba trăm tiền
cọc không cần cũng được.
Gửi hai vạn về cho bố, khi nói
chuyện điện thoại cảm nhận được rõ ràng sự nhẹ nhõm của bố, tôi cũng vui lên
phần nào.
Vừa ngắt máy thì bài nhạc chuông
“Quỷ vào làng” vang lên, bài này tôi đặt riêng cho Lâm ma nữ, ai ngờ được đến
thành phố Hồ Bình lâu như vậy, người gọi cho tôi nhiều nhất lại là cô ta. Trong
lòng đang vui nên tôi nhận điện: “A lô.”
“A lô, à... Ân Nhiên, tôi đang ở
quán trà trên đường Quảng Châu!” Giọng cô ta dễ nghe thật, nhưng lời nói thì
lúc nào cũng khiến người ta ghét, căn bản là mệnh lệnh.
“Cô đang ở quán trà trên đường
Quảng Châu? Thì... liên quan gì đến tôi?” Tôi muốn trở về kho, không muốn xung
đột với cô ta, nhưng cô ta có thể dung nạp tôi không? Tôi muốn biết cô ta muốn
tôi làm gì.
“Anh qua đây một chút, ở tầng hai
Phi Phụng Các, tôi có chuyện muốn nói.” Rồi cô ta ngắt máy.
Lẽ nào, Lâm ma nữ mời tôi uống
trà để xin lỗi? Có thể lắm chứ? Đi, sao lại không đi! Dù sao thì sau này còn
chạm mặt nhiều, không thể tránh được.
Lần này tôi nhìn thẳng vào mắt,
cô ta tỏ vẻ ngại ngùng, gương mặt ửng hồng... Tôi cứ nhìn thẳng nghiên cứu mắt
cô ta, đúng là màu xanh biếc thật! Có phải con lai không nhỉ? Cô ta rất ít khi
cho người khác nhìn thấy dáng vẻ của mình khi không đeo kính, lẽ nào có liên
quan đến đôi mắt xanh biếc câu hồn đoạt phách này? Đúng là thế, cô nhắm mắt là
tôi chết, mở mắt ra là tôi lại sống, cô chớp mắt là tôi chết đi sống lại...
Lâm ma nữ lắc đầu, đeo kính vào,
thực ra là ngượng rồi. Cô ta cũng biết ngượng ngùng sao?
Phục vụ đưa menu, Lâm ma nữ không
nhìn lấy một cái: “Hai cua bể, canh nấm, ngỗng quay...”
Phục vụ lên tiếng: “Quý khách, ngỗng
quay là cho bốn người.”
“Tôi chọn món đó! Còn nữa... một
suất gà nhồi, cả con...”
Cô ta cứ gọi món mãi, tôi nghĩ
đây không phải tiệc Hồng Môn thì là tiệc tạ tội rồi: “Lâm... Lâm tổng giám, cô
gọi tôi đến... nói chuyện gì?”
Cô ta nhìn menu: “Ừm...” nghĩ xem
nên gọi gì tiếp.
“Lâm tổng giám... có phải chỉ hai
chúng ta không? Nhiều như thế ăn sao hết?” Nói xong tôi thấy hối hận, người ta
gọi món liên quan quái gì đến mình, nhưng mà chỉ hai người thôi thì thế này là
đốt tiền à?
“Tôi vui, tôi thích!”
“Ồ, vậy cô cứ gọi đi!”
Thức ăn được đưa lên, tôi không
động đũa, cô ta không nói rõ thì tôi kiên quyết không động, nhưng mà cô ta
chẳng nói gì chỉ cắm cúi ăn. Cô ta làm sao vậy? Đang chuẩn bị một cơn bão tố
lớn hơn à? Ngồi ăn mãi thấy tôi không động đậy gì, cô ta ngẩng lên hỏi: “Uống
rượu không?”
“Ờ...”
Lâm Tịch gọi phục vụ đem rượu
trắng lên, phục vụ rót rượu cho tôi, nhưng cô ta không ăn nữa mà bắt đầu quan
sát tôi. Nhìn mãi khiến tôi mất tự nhiên, thông qua cặp kính râm dày cộp kia
tôi thậm chí có thể cảm nhận được đôi mắt xanh biếc của cô ta đang như thiêu
cháy tôi. Tôi nâng ly rượu lên cúi đầu uống một ngụm.
“Không ăn à?” Đây là quan tâm
sao? Đôi môi lấp lánh ánh son cùng với ngữ khí ân cần khiến tôi run rẩy. Làn
môi nóng bỏng kia từng khiến tôi hồn bay phách lạc trong đêm đó...
“Ồ, có ăn.” Tôi cầm đũa lên gắp
thức ăn để giấu đi sự bất an của mình. Tôi đang làm gì vậy? Sao lại nghĩ đến
điều đó? Nhưng càng cảnh cáo bản thân không được nghĩ thì lại càng nghĩ theo
hướng đó. Phía dưới đôi môi hồng kia chính là chiếc cổ trắng mịn... xuống chút
nữa là chiếc cổ áo chữ V đang mở rộng...
Tôi cúi đầu, mặt nóng bừng.
Cô ta cắn môi: “Anh có biết tôi
ghét nhìn thấy anh đến mức nào không? Anh có biết tôi hận anh thế nào không?”
“Thế cô gọi tôi ra ăn cơm làm cái
gì?” Trước mặt Bạch Khiết, Sa Chức, Chi Lan tôi đều rất thận trọng, mà thấy tự
ti là nhiều. Nhưng trước mặt Lâm ma nữ thì tôi hoàn toàn không phải để ý, có lẽ
vì tôi đã từng quan hệ với cô ta, cũng có thể do tôi chưa từng nghĩ phải để lại
cho cô ta ấn tượng gì tốt đẹp.
“Hôm nay tôi hẹn anh ra ăn cơm
hoàn toàn vì công việc. Anh từng làm một chuyện khiến tôi hận cả đời này, tôi
khó tránh khỏi ý nghĩ lấy việc công trả thù riêng. Hôm qua tôi đã xem kỹ những
giấy tờ quản kho, đúng là chỉ có c