Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi

Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325535

Bình chọn: 7.00/10/553 lượt.

n quan trọng nhất, do vậy không còn gì nghi ngờ rằng giám đốc bộ phận

này là bận nhất, cũng là chức vụ khó làm nhất.” Nói đến đây, Vương Hoa Sơn bỗng

nhiên lên giọng: “Mấy nhân viên quản kho đều là lũ ăn hại, quản lý nhập không

được, xuất kho cũng không xong! Báo cáo một mớ hỗn loạn! Quản lý phòng cháy,

chống trộm càng không ổn!”

Nghe đến đây tôi dần thấy vui,

không nói đến chuyện giữa tôi và Lâm ma nữ, có nghĩa là ông ta chưa biết chuyện

đó. Nói chuyện quản kho, có lẽ nào bọn Hoàng Kiến Nhân, Đàm Đào Sênh làm kho

rối tinh rối mù lên rồi? Khiến lão tổng giận dữ thế này chắc là sẽ bị lột da ấy

nhỉ?

“Tháng trước, hút thuốc trong kho

gây cháy, cũng may dập kịp thời. Tôi đã xuống phê bình một trận, trừ lương

tháng đó của mấy tên, đuổi việc vài tên. Không ngờ tối qua kho lại xảy ra

chuyện, bị trộm mất một thiết bị viễn thông tám chục vạn! Tám chục vạn! Con

Cadillac của tôi cũng chỉ vậy thôi! Mẹ kiếp, một lũ bị thịt!” Vương Hoa Sơn càng

nói càng tức, đập bàn rầm rầm.

Vương Hoa Sơn lấy thuốc lá ra:

“Xin lỗi, xin lỗi, tôi hơi kích động...”

Ông ta rít vài hơi, nhìn tôi rồi

lấy thuốc ra mời tôi, tôi nào dám nhận: “Cảm ơn Vương tổng, tôi... đang cai

thuốc...”

“Hôm nay tôi đã báo cảnh sát giam

hết mấy tên khốn đó lại. Lật xem mấy bản báo cáo xuất, nhập, sử dụng nguyên liệu,

hàng tồn kho, danh sách nguyên liệu, hoá đơn tiêu thụ hàng, tất cả... tất cả

đều rối tinh! Giờ tôi đang nghi ngờ có phải những tên đó giở trò không?”

Tôi nghĩ, mấy tên mà Vương Hoa

Sơn nói chắc là bọn Đàm Đào Sênh, Hoàng Kiến Nhân rồi, đúng là ông trời có mắt!

Tinh thần tôi dần được thả lỏng, aiz, thật sự là sợ chết được! Còn tưởng nói

chuyện tôi và Lâm ma nữ. Lúc này tôi mới có tâm tư thưởng thức đồ ăn trong nhà

hàng cao cấp này, ngẩng lên nhìn không gian rộng rãi sáng sủa, người có tiền

thật biết cách hưởng thụ.

“Ân Nhiên, trước đây tôi nghe nói

cậu đã từng nhắc đến việc đổi khoá, nếu họ tiếp thu ý kiến đó thì có lẽ đã

không có chuyện thế này. Mấy người trực ban đêm một tên quá nhát gan, dao kề cổ

là vãi đái ra quần; một tên thì ngủ say như lợn, kho bị mất nhiều như thế cũng

không biết gì hết! Tay gác cổng thì khỏi nói, lại còn đeo tai nghe trùm áo ngáy

khò khò trong trạm gác. Nhưng cũng chẳng biết làm sao, gác cổng là người của

công ty cung cấp vật tư, chúng ta không quản được... Nhưng nếu cậu còn ở đó thì

đâu xảy ra chuyện này! Tôi xem các loại giấy tờ bảng biểu, cũng chỉ có khi cậu

còn làm là cẩn thận nhất.”

Thì ra là... hối hận rồi? Hối hận

vì đã đuổi tôi? Tôi thầm đắc ý, mặc kệ ông ta nói gì, tôi tiếp tục ăn pít-tết.

Tay trái cầm dao, phải cầm dĩa, hay là trái cầm dĩa phải cầm dao?

“Ân Nhiên, bộ phận tiêu thụ đuổi

việc cậu như vậy là quá vội vàng, tôi thay mặt công ty trịnh trọng xin lỗi

cậu...” Vương Hoa Sơn cúi đầu với tôi.

Hở... xin lỗi? Nếu không phải còn

cần đến tôi thì ông có xin lỗi không? Nhưng câu xin lỗi này tôi cũng đã đợi từ

rất lâu rồi. Trong lòng tôi bỗng thấy chua xót, còn sợ tôi chịu không nổi mà

rơi nước mắt. Không dưng bị chụp tội rồi bị đá khỏi công ty, công ty đá tôi với

cách ti tiện, đáng thương nhất, tôi thật sự không chỉ khó chịu bình thường đâu,

trong lòng khó chịu nhưng mặt vẫn tươi cười: “Không sao, chuyện đã qua lâu

rồi.”

“Ân Nhiên, tôi biết trong lòng

cậu vẫn còn khúc mắc, đều trách công ty xử lý không thoả đáng, khiến cậu thiệt

thòi rồi. Cũng muộn rồi, tôi sẽ nói thẳng, công ty muốn mời cậu trở về, phó

quản lý bộ phận kho bãi, lương tính theo phó giám đốc bộ phận tiêu thụ, bảo

hiểm toàn bộ, thưởng quý, cậu thấy sao?”

Cái gì mà phó quản lý? Ai chả

biết đó chỉ là cái tên mà thôi, nhưng đãi ngộ của Ức Vạn rất tốt, mọi người đều

biết điều đó. Giờ Vương Hoa Sơn nói sẽ phát lương theo cấp phó giám đốc, lại

còn rất nhiều thưởng...

“Thế nào? Suy nghĩ kỹ chưa? Suy

nghĩ kỹ rồi thì sáng mai đi làm! Nhưng tôi có một điều kiện, đó là cậu phải ngủ

tại kho... Tôi sẽ cho người cải tạo căn phòng trong kho, lắp thêm điều hoà, ti

vi, thế nào?”

“Vương tổng, tôi nghĩ... câu xin

lỗi của công ty, tôi muốn đích thân Lâm tổng giám nói.” Tôi cứ thế trở về không

phải sẽ tiếp tục bị Lâm ma nữ giày xéo sao?

“Ân Nhiên, sau này cậu sẽ do tôi

quản lý, chỉ tôi mới có quyền quyết định cậu ra đi hay ở lại.” Vương Hoa Sơn

nhấn mạnh sự quan trọng của tôi.

“Vương tổng, tôi hy vọng được

nghe thấy lời xin lỗi của Lâm tổng giám.”

Lâm Tịch liếc xéo tôi: “Hồi đó

đuổi anh, anh tưởng một mình tôi tự ý ra quyết định sao? Việc anh gây ra ảnh

hưởng rất lớn tới công ty...”

Lâm Tịch chưa nói hết thì Vương

tổng đã ngắt lời: “Cái gì mà ảnh hưởng với không ảnh hưởng? Tôi tin chắc cậu ấy

không làm!” Chẳng qua Vương Hoa Sơn muốn lấy lòng tôi, tôi nhìn Lâm Tịch muốn

cô ta xin lỗi tôi, nhưng cô ta cũng là loại cứng đầu, muốn cô ta nhún nhường

đâu đơn giản.

Quả nhiên, cô ta nói đầy vẻ bất

cần: “Hừ, chẳng qua chỉ trông coi một cái kho bé tẹo, chẳng nhẽ cứ phải anh ta

làm? Tôi không tin người khác không trông nổi cái kho ấy!”

“Lâm tổng giám!” Vương Hoa Sơn

bỗng quát, Lâm Tịch giật mình ng


XtGem Forum catalog