XtGem Forum catalog
Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi

Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325592

Bình chọn: 8.00/10/559 lượt.

ủa anh là rõ ràng ngăn nắp nhất, công việc

của anh ở kho là ổn định nhất. Tôi cũng muốn gọi anh trở về, nhưng anh muốn tôi

xin lỗi sao? Chuyện anh làm với tôi lẽ nào anh cũng đã xin lỗi ư?” Khi cô ta

không nói đạo lý thì có nói gì cũng vô dụng.

Nhưng tôi vẫn muốn nhắc nhở cô

ta, tôi chưa từng trốn tránh lỗi lầm mà mình đã gây ra, tôi vẫn luôn cố gắng bù

đắp: “Lâm tổng giám, lẽ nào tôi phải trả giá cho chuyện đó còn ít sao? Nếu thời

gian có thể quay ngược lại, dù cô có cho tôi tiền, tôi cũng không...”

“Chúng ta không nói chuyện riêng

nữa. Anh làm ở kho cũng đã có cống hiến, bắt trộm giúp công ty không bị tổn

thất, là một tấm gương rất tốt. Nhưng rồi sau đó thì sao? Lấy trộm nội y, nhìn

trộm đồng nghiệp nữ thay quần áo, những chuyện biến thái như thế mà anh cũng

làm được, khiến cả công ty lo lắng, nó ảnh hưởng xấu đến mức nào chứ?”

“Cô đã điều tra rõ chưa? Có phải

Bạch Khiết nói với cô là tôi lúc nào cũng đi nhìn trộm phòng thay đồ của đồng

nghiệp nữ?” Bạch Khiết! Tôi tốt với chị như vậy, không tiếc thân mình chống lại

cả lãnh đạo cấp cao, vậy mà chị lại đối xử với tôi như thế? Lẽ nào Bạch Khiết

đã bỏ sáng theo tối, câu kết với trưởng ban Mạc rồi? Không phải chứ.

“Ân Nhiên, có chuyện này có lẽ

anh không biết, đó chính là chứng cứ anh nhìn trộm! Sau này cũng không ai nói

với anh, anh cũng bị đuổi rồi nên không cần thiết phải nhắc lại.” Lâm Tịch ung

dung nói.

“Chuyện gì?”

“Ân Nhiên, anh tưởng lãnh đạo cấp cao chúng tôi đều ngốc hết sao? Lẽ nào

chỉ dựa vào lời nói của mấy nhân viên quèn mà có thể tuỳ tiện đuổi nhân

viên khác sao? Chắc chắn anh không ngờ, trước khi chúng ta chuyển về

đây, phòng thay đồ của đồng nghiệp nữ là phòng tài vụ của công ty trước. Họ đã lắp một cái máy quay ở góc bên trái cửa ra vào. Khi chúng tôi

chuyển đến đã tiện thể dùng nó, chúng tôi lấy tư liệu trong thời gian

vừa qua từ đó. Từ khi kho các anh chuyển về đây thì có một người mặc

quần bộ đội thường xuyên nấp ở góc trái cửa ra vào để nhìn trộm, còn

thường xuyên vào phòng thay đồ khi không có người.”

“Cái này... lẽ nào cô nhìn thấy mặt tôi?”

“Không.”

“Đã không nhìn được thì sao lại dám chắc là tôi?”

“Độ phân giải của máy quay vốn rất kém, hơn nữa điều chỉnh góc máy

cũng không tốt, chỉ quay được nửa người dưới, nên thấy rõ là chiếc quần

bộ đội của anh.”

Mẹ kiếp... Chiếc quần bộ đội thời thượng lại khiến tôi over.

“Sức hấp dẫn của Bạch Khiết với anh cũng lớn thật, lần nào cũng là cô ấy vào rồi anh mới nhìn trộm. Hơn nữa anh cũng chưa từng nhìn người

khác. Còn nội y thì càng chuẩn hơn, đồng nghiệp nữ khác anh chỉ lấy mỗi

người một cái, nhưng của Bạch Khiết thì có cái nào là anh đều không bỏ

qua.”

Trong Ức Vạn tầng làm việc nào cũng có phòng thay đồ để các đồng

nghiệp nữ tan làm không phải mặc bộ đồng phục vừa ngắn vừa nửa trong

suốt đi trên đường. Nhân viên nữ trong công ty đã quen để vài bộ quần áo trong tủ của mình, đương nhiên có cả nội y nữa.

“Tôi không làm! Tôi thật sự không làm!” Giá hoạ, nhất định là bọn chúng giá hoạ cho tôi!

Bạch Khiết hận tôi như thế, thì ra là vậy, sao cô ấy có thể chấp nhận việc đứa em trai mình nhận lại nhìn trộm thân thể của mình.

“Nếu có thời gian, cùng tôi đến phòng giám sát xem tư liệu là sẽ rõ

ngay thôi. Ở công ty mặc quần bộ đội, thường xuyên ra vào khu chứa đồ,

có lẽ chẳng còn ai khác đúng không? Hơn nữa nhân viên nam ở công ty toàn mặc đồng phục, có ai mặc quần bộ đội đâu?”

“Nếu tôi nói họ đổ oan cho tôi, cô có tin không?”

“Đổ oan? Chứng cứ đâu? Lần đó tôi đuổi anh có đầy đủ chứng cứ, không chỉ có nhân chứng vật chứng...”

Tôi nghẹn lời, hoàn toàn nghẹn lời...

“Anh muốn tôi xin lỗi, tôi xin lỗi thế nào? Xin hỏi tôi đã làm gì sai mà phải xin lỗi anh?” Lâm Tịch nói đúng, nhân chứng, vật chứng đều có

đủ, cô ta xin lỗi tôi cái gì chứ? “Tôi biết anh và mấy người Mạc Hoài

Nhân không hoà thuận, anh bảo họ đổ oan cho anh, nhưng anh có chứng cứ

không?”

Bọn khốn nạn, không chỉ khiến tôi mất việc mà còn hạ thấp nhân phẩm

của tôi xuống mức thấp nhất. Bạch Khiết cũng vì thế mà hiểu lầm tôi, lần này quay lại tôi không thể kích động nữa, tôi chỉ có thể từ từ nghĩ

cách tránh sự đả kích của chúng, rồi tìm cơ hội phản kích. Cứ thua như

thế thật không đáng!

“Khi nào anh đi làm?”

“Có tính ba tháng trước là thời gian thử việc không?”

Cô ta nhìn tôi khó tin mấy giây, nói: “Ngày mai đi làm, không tính thời gian thử việc.” Đùa tôi à...

Thấy cô ta đứng dậy, cầm túi sách lên, kéo thẳng lại quần áo, tôi vội nói: “Nhiều món thế này còn chưa ăn hết...”

“Anh gói về đi, hy vọng sau này đừng chọc giận tôi nữa!”

Hừ... là tự cô cáu kỉnh chứ liên quan gì đến tôi.

Sau khi Lâm Tịch đi, tôi nhìn cả bàn đầy thức ăn nghĩ bụng, cô ta

không phải thần kinh có vấn đề thì là có vấn đề về thần kinh... Gọi

nhiều thế này mà không ăn, lại đắt như thế, không ăn thì quá phí. Tôi

ngồi ăn ngấu nghiến...

Chai rượu Đỗ Khang trên bàn khiến tôi nhớ đến bài Đoàn Ca Hành của

Tào Tháo: Đối tửu đương ca, nhân sinh kỷ hà? Thí như triêu lộ, khứ nhật

khổ đa. Khái đương dĩ khảng, ưu tư nan vo