
g ngốc, làm việc cho bọn nhà giàu chúng. Chúng thích nhất là
việc: Tôi ăn thịt, anh ăn cá, còn người khác gặm xương.
Càng nghĩ tôi càng ức chế:
“Tên họ Tào kia, mười mấy tên côn đồ vây quanh tao, đến gan đứng trước mặt tao mày cũng không có, mày là cái thá gì?”
“Mày thật sự muốn chết hả?” Lão ta gầm lên rồi ngắt máy.
Tôi ném điện thoại cho tên cầm ống sắt đứng trước mặt tôi, hắn nói: “Nhãi con, giỏi quá nhỉ?”
Tôi không trả lời, nghĩ xem nếu bọn chúng động thủ thật thì tôi phải chạy theo lối nào đây.
Ngắt máy chưa đến một phút thì phó tổng giám Tào đã vác cái bụng phệ
đi xuống, đến trước mặt tôi nói: “Tao vốn chỉ định cảnh cáo mày, nhưng
nếu mày đã muốn làm thật thì tao không khách khí nữa!”
Lý Bình Nhi chạy ra kéo tay họ Tào: “Tào đại ca, đừng, đừng!” Tào đại ca, đúng là nực cười, lão ta già như bố cô ấy chứ!
Lão ta quát: “Được thôi, đừng hả? Vậy cô nói xem, cô theo hắn hay theo tôi?”
Lý Bình Nhi cúi đầu, lát sau ngẩng lên nói: “Anh đợi em một lát.”
Rồi cô ấy kéo tôi đi ra ngoài, đi được ba, bốn mét tôi dừng lại: “Lý
Bình Nhi, em và hắn ta đang làm gì vậy? Hôm nay anh phải giải quyết xong với hắn!”
Cô ấy hất tóc rồi nói: “Ân Nhiên, anh nghe em nói, anh về trước đi, lát nữa về em sẽ nói rõ với anh.”
“Về cái gì? Tay họ Tào đó hỏi rất hay, nếu em theo hắn thì hãy ngoan
ngoãn theo hắn, bất luận là vì tiền hay vì cái gì khác! Nếu em theo anh
thì hãy ngoan ngoãn theo anh, anh ghét nhất là loại phụ nữ ỡm à ỡm ờ
giữa nhiều người đàn ông khiến họ đánh nhau vì ghen tuông!”
Tay họ Tào gật đầu: “Đúng, nói rất hay, tôi cũng muốn hỏi cho rõ.”
Tôi chỉ vào lão chửi: “Mẹ kiếp, bọn tôi nói chuyện ai cho ông chen vào!”
“Mẹ kiếp, mày dám cứng mồm hả?” Một tên đứng bên cạnh đá vào mông
tôi, tay phải tôi tóm lấy cổ hắn, hắn thấp bé nên tôi kéo một cái là túm được. Tôi lên gối, hắn nằm vật ra đất.
“Khốn kiếp! Lên!” Cả lũ cầm gậy hét.
“Đừng gây chuyện nữa!” Lý Bình Nhi sợ hãi.
Tay họ Tào nói: “Đợi đã! Để bọn nó nói xong đánh cũng chưa muộn!”
Chúng dừng lại, mắt tóe ra tia lửa.
Tôi quát Lý Bình Nhi: “Em theo ai thì nói rõ đi!!!”
Cô ấy ấp úng: “Em… em…”
“Thần kinh!” Tôi chửi xong, quay lại hét vào mặt tay họ Tào: “Tên họ Tào kia! Loại đê tiện này cũng chỉ có ông mới thích!”
Lão ta không nhịn được: “Đánh gãy chân nó đi!!” Cũng lúc ấy Lý Bình Nhi hét lên: “Ân Nhiên, em theo anh!”
Tôi mặc kệ, nói xong câu kia là chạy mất. Não tôi vẫn chưa hỏng đâu,
sẽ không điên đến mức ra oai để bọn chúng đánh cho bố mẹ cũng không nhận ra đâu.
Cả một lũ đuổi theo sau tôi, nhưng đám côn đồ cả ngày uống rượu hút
chích sao có thể đuổi kịp tôi? Rẽ mấy phố là đằng sau chẳng thấy ai nữa. Tôi quành trở lại, nấp trong góc nhìn bọn chúng thở hồng hộc quay về
trước mặt tay họ Tào.
Bọn chúng nói vài câu rồi lên xe đi.
Sau khi chúng đi, tôi lần theo tường đến gần chỗ Lý Bình Nhi và lão
kia. Thấy lão quàng tay lên vai Lý Bình Nhi, cô ta hất ra: “Đừng có động vào tôi!”
Lão ta nổi xung: “Ồ, cứng gớm nhỉ? Lúc cầu xin thì sao không biết liêm sỉ mà bò lên người tôi?”
“Đúng! Lúc đó anh đồng ý cho tôi làm giám đốc, tôi mới ngốc nghếch để anh lừa! Nhưng anh có giữ lời hứa không?” Lý Bình Nhi nghẹn ngào.
“Em yêu, sao nhanh được thế chứ? Tuy anh là người đầu tư cho bộ phận
ăn uống, sắp xếp cho em làm giám đốc bộ phận đó cũng không khó, nhưng
vấn đề là không chỉ có anh là người đầu tư! Anh còn phải thương lượng
với hai người nữa. Việc này cần có thời gian, em hiểu không?” Tay họ Tào lại khoác lên vai Lý Bình Nhi, lần này cô ta không khách khí nữa, lật
tay “bốp” một cái vào mặt lão. Lão ta gầm lên rồi đánh ngã Lý Bình Nhi…
Thì ra giữa họ có mối quan hệ xác thịt mờ ám như thế.
“Anh không phải đàn ông!” Lý Bình Nhi bò dậy chửi.
“Mày tưởng mày làm bằng vàng à? Nếu không thấy mày có chút sắc đẹp
thì, mẹ kiếp tao cũng không thèm nhìn! Muốn tao tranh giành với tên ăn
mày họ Ân đó sao? Bố mày thèm!” Lão ta đá một cái, Lý Bình Nhi kêu lên
ngã lăn ra đất. Giờ đã là hơn một giờ sáng, xung quanh chẳng có ai, trên đường chỉ có mình Lý Bình Nhi nằm khóc.
Tôi động lòng trắc ẩn, thấy cô ta thật đáng thương, bị tên cầm thú đó đá mấy phát không chết thì cũng trọng thương. Tôi nhặt một cái túi ni
lông trong thùng rác, lén tiến lại phía lão, chụp cái túi lên đầu lão
rồi đấm cho một cái. Lão ta lập tức ngã lăn ra đất, vùng vẫy muốn lôi
cái túi ra khỏi đầu, Lý Bình Nhi nhịn đau bò dậy lấy chân giẫm lên túi
không cho lão bỏ ra. Quay sang nói với tôi: “Anh Cương, mọi người mau
đánh chết lão đi!”
“Mấy vị đại ca! Xin tha mạng… Bình Nhi, tha cho anh!...” Tay họ Tào
vẫn tưởng có mấy người đánh mình, cuống cuồng khóc lóc xin tha.
Cũng may chưa đập chết lão, tôi vội kéo Lý Bình Nhi dậy rồi chạy mất. Lên xe Lý Bình Nhi bảo đến chỗ cô ấy. Về nhà cô ấy không nói không
rằng, lập tức dọn đồ chưa đến một phút rồi đi luôn, còn có rất nhiều
quần áo, mỹ phẩm đều không mang theo.
Tôi xách hai cái va ly, cô ấy đeo ba lô. Hai người vội vàng chạy
xuống nhà, sau khi qua bên kia đường thì thấy ba chiếc ô tô lái tới
trước nhà Lý Bình Nhi. Hai chúng tôi vộ