
ơng... Vương tổng, tôi muốn nói cho ông, nhưng... nhưng chúng luôn sai người thầm theo dõi tôi. Tôi định... đợi đến khi thoát được khỏi sự giám sát của chúng mới nói nhưng không kịp. Chúng động thủ, rồi có
người báo cảnh sát.” Tôi nói dối.
“Cậu tìm người báo cảnh sát?”
“Không... tôi cũng không biết đó
là ai.”
Vương Hoa Sơn lầm bầm: “Lẽ nào...
có người ngầm giúp tôi? Hay là Tào Sắt?” Vương Hoa Sơn đúng là đồ ngu, vẫn còn
tường Tào Sắt là anh em tốt cơ đấy. “Bắt rồi cũng tốt! Dám hại tôi, một lũ khốn
nạn! Vất vả cho cậu rồi, nhưng cậu phải nhớ, sau này có chuyện gì phải báo cáo
trước với tôi, không được tự ý hành động.”
Dài dòng với Vương Hoa Sơn hơn
nửa ngày trời, cuối cùng ông ta cũng thả tôi về.
Chuyện này giống như bom hạt nhân
bùng nổ trong công ty. Về đến công ty tất cả mọi người đều bàn tán về chuyện
này. “Phó ban Ân, Lâm tổng giám tìm anh.” Thư ký của Lâm ma nữ, Hà Khả cười
ngọt ngào với tôi.
“Ừm, tôi đi ngay.”
“Phó ban Ân, mặt anh sao vậy?” Hà
Khả chỉ khóe mắt tôi.
“Không sao, bị ngã thôi.”
Nghe nói trên thế giới có loài
hoa ba nghìn năm mới nở một lần, đẹp cực kỳ. Nụ cười của Lâm ma nữ tuy không
phải đợi ba nghìn năm nhưng tôi cũng rất khi nhìn thấy cô ta cười. Chỉ cần nhìn
gương mặt với nụ cười khiến trăm hoa đua nở kia một lần cũng có thể kéo dài
tuổi thọ.
Xem ra tâm trạng hôm nay của cô
ta rất tốt, người phụ nữ đầy trí tuệ này trong bụng đầy âm mưu, đương nhiên hai
chữ âm mưu này là với bọn Mạc Hoài Nhân, còn với tôi cô ta vẫn có thể coi là
người tốt, không thể hình dung bằng hai chữ “âm mưu”.
“Vương Hoa Sơn có nghi ngờ tôi
không?” Lâm ma nữ ngẩng lên nhìn tôi.
“Không.”
“Ông ta nghĩ Tào Sắt giúp đúng
không? Tôi nghĩ ông ta sẽ bị Tào Sắt xử thôi. Cũng được, tôi có thể làm ngư ông
đắc lợi.”
Tôi rất ngạc nhiên về sự thông
minh của người phụ nữ này, cứ như cô ta nghe chúng tôi nói chuyện vậy.
“Ân Nhiên, anh có thể tiếp tục ở
lại Ức Vạn, nhưng anh cứ nghỉ vài ngày đi, cứ làm như đang điều tra anh để cho
người khác nhìn. Việc này cảnh sát còn chưa xử lý xong, sau khi xong xuôi thì
anh quay lại. A... anh có ngại cùng ăn cơm chúc mừng thành công của tôi, cũng
là chúc mừng anh kiếm được năm mươi vạn không?”
Lâm ma nữ mời tôi ăn cơm? Coi tôi
là người thượng đẳng rồi à?
“Cái này... tôi thấy không cần
đâu.”
“Sao? Sợ tôi ăn mất anh à? Lẽ nào
anh không muốn tiếp cận nữ ma đầu cấp trên sau này có thể cho anh một bước lên
trời là tôi sao?” Lần trước tôi không cẩn thận buột miệng nói Lâm ma nữ, dường
như cô ta không thấy phản cảm mà lại còn rất thích ấy chứ.
“Đương nhiên là tôi muốn chứ.”
Trong văn phòng có một quy luật rất mâu thuẫn, vua nào triều thần ấy, vì thế
gần hay xa quá với cấp trên cũng không được. Tiếp cận quá gần sợ rằng sẽ đứng
nhầm chỗ, một khi cây lớn bị đốn ngã thì đại nạn sẽ đổ lên đầu. Xa quá thì
không bao giờ có lợi ích gì, mà tai họa thì không thể thiếu. Nhưng nếu bắt tôi
lựa chọn, tôi thà gần với cấp trên hơn, như thế thì có cơ hội, chứ xa quá thì
giống như hồi tôi là nhân viên lắp đặt quèn, gọi trời trời không biết, kêu đất
đất chẳng hay. Vả lại Lâm ma nữ có bản lĩnh đối đầu với Vương Hoa Sơn, dù to sẽ
mát mà...
“Nếu vậy thì đợi đến sáu rưỡi đi,
đợi tôi ở góc rẽ bên phải trên đường trước cửa công ty. Tôi không tiện ra cùng
anh, cái này anh hiểu chứ?”
“Tôi hiểu, cô là người thượng
đẳng mà… Trong ý thức của tôi, câu nói của Lâm ma nữ để lại ấn tượng sâu sắc
nhất trong tôi là: người hạ đẳng.
“Ồ, đàn ông mà thù dai thế. Ý tôi
là không thể để Vương Hoa Sơn biết anh là người của tôi. Chúng ta... chúng ta…”
Cô ta nói rồi mặt ửng hồng tựa hoa mới nở. Sao lại đỏ mặt? Tôi thấy lạ, rồi mới
nhận ra cô ta đã nói “anh là người của tôi”.
“Lát nữa tôi sẽ giả như to tiếng
để Hà Khả tưởng tôi lại gọi anh đến quát mắng.”
“Cái này... Hà Khả không phải
người của cô sao? Lẽ nào đến cô ấy cô cũng không tin?”
“Ngoài bản thân ra tôi chẳng tin
một ai.”
“Ồ.”
Lâm ma nữ giả vờ quát tôi mấy câu
rồi thả tôi ra... Ra ngoài, Hà Khả tiến lại hỏi: “Ân Nhiên, sao thế?” Tôi vờ
cười khổ: “Hì hì, tạm nghỉ việc điều tra, có lẽ sắp bị đá khỏi công ty rồi.”
“Á?” Hà Khả che miệng: “Không
nghiêm trọng thế chứ? Tôi nghe nói bọn người đó trộm hàng của công ty, nhưng mà
anh đâu có tham gia.”
“Không biết bữa... có lẽ là tắc
trách trong công việc.”
Hà Khả còn muốn nói gì đó nhưng
tôi đã nhanh chóng bỏ đi. Chắc cô ấy cũng có lòng tốt nhưng tôi không có thời
gian, tôi phải đi kiểm tra tài khoản, xem trong thẻ tín dụng Lâm ma nữ đưa có
thật có năm mươi vạn không.
Đến chỗ rẽ kiểm tra tài khoản,
quả nhiên có năm mươi vạn, xem ra tôi có thể tin Lâm ma nữ rồi nhỉ? Sau này tôi
có thể theo Lâm ma nữ nhỉ? Ít nhất thì theo cô ta vẫn chính đáng hơn theo Sa
Chức.
Sáu giờ hai mươi chín phút, chiếc
xe tuần dương hạm trên đất liền đỏ từ từ lọt vào tầm mắt của tôi.
Tôi lên xe, nhận ra Lâm ma nữ đẹp
nghiêng nước nghiêng thành đã thay một bộ lễ phục đen, trên xe tràn ngập mùi
hương nước hoa quyến rũ khiến tôi say đắm một cách kỳ lạ.
Không phải chỉ đi ăn tối thôi