
u chân khỏi rồi nhưng hắn cứ thoái thác mãi. Rồi
sau đó hắn dùng những lời lẽ đường mật lừa sạch tiền của em bỏ trốn ra nước
ngoài cùng tình yêu đầu của hắn, bỏ lại em, bỏ lại cả vợ và hai đứa con. Chỗ
tiền đó em định dùng để biến quê nhà thành chốn bồng lai tiên cảnh, đủ để người
dân ở đó sống mấy đời.
Đói nghèo là cơn ác mộng theo
chân mấy đời người. Thu nhập một năm chưa đến hai trăm tệ. trong trí nhớ của em
chưa bao giờ được ăn thoải mái cả, gần như năm nào cùng chỉ được nửa năm ăn no,
còn lại nửa năm nửa no nửa đói. Năm em mười hai mới mới được biết mùi vị xì dầu
nó thế nào. Em muốn họ có cuộc sống sung túc hơn, chỉ vì ánh mắt trống rỗng
thất thần vì đói của họ. Nhưng thằng bạn trai em lại lừa em thêm một lần nữa, lần
này em tự sát, đốt lò than nằm trên giường, nhưng khi một chân đặt vào quan tài
rồi em mới nhớ mình còn một cái thẻ ngân hàng và cả Cung điện Phỉ Thúy nữa, thế
là bò dậy không tự sát nữa. Anh bảo em làm sao tin đàn ông được nữa đây?”
Lại một người phụ nữ hận đời. Thế
gian không có đường, người đi nhiều là thành đường. Trên thế gian vốn không có
Bạch Mao Nữ, bị đàn ông lừa nhiều là có oán phụ như vậy. Cách thức đương nhiên
khác nhau nhưng mục đích thì cũng chẳng có gì ngoài sắc và tiền.
“Em chỉ vì muốn có một người bạn
trai anh tuấn mới chú ý đến anh, mục đích chọn anh ngoài sự hư vinh ra còn muốn
thỏa mãn dục vọng về sinh lý kìm nén đã lâu. Đó là suy nghĩ ban đầu của em,
nhưng rồi dần dần em cảm thấy rất thân thiết gần gũi với anh, không có anh
không được.”
“Anh hiểu, anh nợ em nhiều như
vậy, anh nên báo đáp ân tình của em, nhưng bảo người phụ nữ của anh cũng có
người đàn ông khác... em biết anh khó chịu đến mức nào không? Hơn nữa, anh cứ
cảm thấy chúng ta như hai con vật, gặp nhau chỉ để giải tỏa ham muốn thú tính
nguyên thủy nhất. Nếu anh cam lòng theo em thì sao chứ, không quá ba tháng chắc
chắn em sẽ chán ngấy một thằng đàn ông bình thường như anh.” Người sợ nổi tiếng
lợn sợ béo, nam sợ thiếu tiền nữ sợ mập. Phụ nữ chọn đàn ông toàn muốn chọn
người khiến mình ngưỡng vọng, có ai cam tâm tình nguyện sống cùng một người đàn
ông dưới cơ mình mà không oán thán một lời?
“Đúng, anh nói đúng. Cho đi bao
nhiêu tình cảm thì sau này sẽ nhận lại bấy nhiêu đau khổ. Đó là số mệnh của
chúng ta. Có thể sau này một ngày nào đó em sẽ không còn gì nữa, em sẽ mệt mỏi,
nằm yên trong lòng anh như chú chim non về tổ. Cũng có thể ngày nào đó anh bỗng
phất lên, tiền tài danh vọng cái gì cũng có, mang lại cho em cảm giác an toàn,
em sẽ không chút do dự và bước vào thế giới của anh, cam tâm tình nguyện làm
một người phụ nữ bình thường.” Cảm giác an toàn của Sa Chức chính là cảm giác
được tích lũy từ tiền bạc. Tôi không thể cho cô ấy được, cả đời này chắc đó
cũng chỉ là một giấc mơ.
Tôi cười: “Hà hà, em đừng đa sầu
đa cảm như thế. Có phải chúng ta sinh ly tử biệt đâu đúng không?”
Cô ấy dịu dàng hôn lên mặt tôi:
“Phật sống Thương Ương Gia Thố còn từng phải hỏi: thế gian lấy này đâu có cách
lưỡng toàn, không phụ Như Lai, không phụ nàng? Huống hồ là chúng sinh sống
trong thế tục hồng trần như chúng ta? Mọi thứ đều đã có số mệnh, không thể miễn
cưỡng được. Em - thích - anh.”
Bọn Mạc Hoài Nhân gửi tiền vào
thẻ của tôi thật, ba vạn rưỡi, cuối cùng tôi cũng hiểu thế nào là “mã vô dạ
thảo bất phì, nhân vô hoành tài bất phú” rồi.
Mưa kế của Lâm ma nữ là thế này:
“Dùng máy quay mà tôi lén lắp để quay lại chứng cứ phạm tội của bọn Mạc Hoài
Nhân, đến khi có thời cơ thích hợp, Lâm ma nữ sẽ tuyên bố cho toàn nội bộ công
ty khiến bè lũ của chúng bị đẩy xuống mười chín tầng địa ngục không thể nào
ngẩng đầu lên được, thậm chí có thể dọa chúng, nếu dám bất kính thì tôi sẽ lập
tức liên hệ với cơ quan chính phủ cho chúng đi ăn cơm nhà nước, ở nhà của nhà
nước, đeo đồng hồ nhà nước dăm mười năm. Điều tuyệt diệu của cách này chính là
dù không thể trừ bỏ tận gốc bọn sâu mọt này thì cũng nắm được thóp và khống chế
chúng.
Nhưng điều tôi không thể ngờ đó
là Lâm ma nữ đã ngầm chơi tôi một vố...
Từ sau lần đầu tiên chuyển hàng
thành công, Mạc Hoài Nhân càng ngày càng ngông cuồng, hắn càng tưởng có tiền là
có thể sai khiến quỷ thần, tưởng tôi cũng rơi vào cạm bẫy đồng tiền rồi.
Mạc Hoài Nhân cười châm thuốc cho
tôi: “Chú em, trước kia anh đã nói với cậu về việc phát tài chắc cậu còn nghi
ngờ, giờ tin rồi chứ?”
Lão rùa già này còn chưa biết đại
họa sắp giáng xuống rồi. “Đương nhiên, có Mạc đại ca dẫn dắt, không muốn phát
tài cũng không được ấy chứ.” Hắn không thể ngờ được mấy cái máy quay của tôi đã
ghi lại chi tiết hành vi tội ác khiến chúng chết cũng có chỗ chôn thây.
“Chú em, trên thế giới này không
có kẻ thù mãi mãi, cậu nói có đúng không?”
Đang nói chuyện thì bỗng một đống
cảnh sát xông vào:
“Đứng yên không được động đậy!”
Mạc Hoài Nhân, Hoàng Kiến Nhân và
một vài tên nữa bao gồm cả tôi đều sững sờ...
Tất cả bị bắt về đồn sát lập án
điều tra.
Quỳ trong đồn cảnh sát nửa ngày
trời, là quỳ ấy, quỳ trong góc tường không được đứng dậy, cũng không được ngồi
xuố