
ng đất, quỳ mà chân tê dại không còn cảm giác gì nữa. Bọn Mạc Hoài Nhân,
Hoàng Kiến Nhân bị gọi đi lấy khẩu cung mấy tiếng đồng hồ.
Một cảnh sát chỉ vào tôi: “Cậu,
ra ngoài!”
“Anh cảnh sát, tôi không... không
theo bọn họ.” Nhìn mấy chữ “Kháng cự nghiêm trị, trung thực khoan hồng” trên
tường, một luồng không khí nghiêm túc nặng nề lan tỏa khắp căn phòng. Trời ơi,
nếu tự nhiên bị thành đồng phạm, mà nếu Lâm ma nữ không đứng ra nói cho tôi thì
tôi đúng là đồng phạm rồi, tôi từng nhận tiền của chúng mà! Thế là phải ngồi tù
đó, tôi hoảng hốt, cuống cuồng biện hộ cho chính mình.
Anh cảnh sát kia trừng mắt: “Tôi
hỏi tên cậu là gì, không hỏi cậu theo ai. Đưa chứng minh thư đây!”
Tôi cung kính đưa chứng minh thư,
anh ta ghi lại tên, địa chỉ và số chứng minh: “Cậu vào Ức Vạn từ bao giờ? Làm
chức gì?”
“Được vài tháng, làm phó ban quản
kho.”
“Vài tháng? Rốt cuộc là mấy
tháng?”
Tôi gào lên: “Đồng chí cảnh sát,
các anh bắt nhầm người tốt rồi, thật ra, thật ra tôi là nội ứng.”
Anh cảnh sát cười khảy: “Nội ứng?
Do cảnh sát hoàng gia
phái đi à? Nhóc con, tốt nhất hãy hợp tác một chút, ngoan ngoãn khai hết các
cậu đã đổi hàng trong kho thế nào, như thế sẽ tốt hơn cho cậu sau này đấy.”
“Xin hỏi, tốt hơn cho tôi sau này là có ý gì?”
“Có thể bớt được vài năm tù.”
Lần này đầu tôi nổ tung... Mẹ kiếp, lẽ nào Lâm ma nữ lại thấy
chết không cứu? Lẽ nào ngay từ ban đầu đây chính là cái bẫy? Tôi và cô ta như
nước với lửa, nhưng mấy tháng vừa rồi trở về công ty, từ khi biết tôi là người
của Vương Hoa Sơn, thái độ của cô ta bỗng nhiên quay ngoắt 180 độ, từng bước
từng bước dụ tôi vào bẫy. Mẹ kiếp! Sao tôi lại dễ dàng tin người thế chứ? Nếu
bị phạt tù thật, tính theo số tiền hàng bị tổn thất thì có lẽ tám đến mười năm
cũng chưa ra được đâu!
Vương Hoa Sơn! Nhưng chuyện này tôi lại lén giấu Vương Hoa
Sơn đi giao dịch với Mạc Hoài Nhân, lẽ nào ông ta không coi tôi là đồng bọn
sao? Thôi xong rồi! Tôi vò đầu bứt tai.
Cảnh sát hỏi gì tôi chẳng nghe được, trong đầu chỉ có hàng
trăm hàng nghìn dấu hỏi: Làm sao đây? Làm sao đây? Làm sao đây?
Điện thoại trong văn phòng đổ chuông, anh ta đi nhận điện.
Không được, tôi không thể cứ ngồi đợi chết được, chó cùng rứt giậu, lúc đó tôi
cũng không biết mình lấy đâu ra dũng khí mà xông ra khỏi văn phòng! Tôi phải
tìm Lâm ma nữ, bắt cô ta phải chứng minh sự trong sạch cho tôi, cho dù tôi có
phải dập đầu.
Mới chạy xuống tầng dưới thì anh cảnh sát kia hét xuống dưới:
“Có kẻ chạy trốn, mau bắt lấy hắn!”
Tôi bất chấp tất cả chạy ra ngoài sân, trước mặt có mấy cảnh
sát xông tới cũng không bắt được tôi, tôi đột kích vòng vây chạy ra ngoài sân,
một cảnh sát rút súng ra: “Đứng lại!”
Lần đầu tiên tôi trải qua chuyện này, nếu anh ta không rút
súng ra thì chắc chắn tôi sẽ không dừng lại, nhưng đó lại là súng, một viên đạn
là có thể kết thúc cuộc đời tôi, tôi đứng lại.
Một cái dùi cui đập lên đầu tôi, rồi một trận đánh ập tới,
tôi nghiến răng chịu đựng cơn đau từ những cú đấm cú đá. Tôi đứng không vững,
bóng đen phủ xuống, cùng tôi rơi xuống địa ngục, tôi muốn giết những người này,
giết bản thân tôi.
Một lát, họ dừng lại, tháo dây giày của tôi trói hai tay tôi
lại dẫn về căn phòng lúc nãy.
Toàn thân tôi mềm nhũn không chút sức lực, họ trói tôi, bắt
tôi quỳ. Anh cảnh sát lấy khẩu cung tiến lại đấm cho tôi một cái khiến hai mắt
tôi nổ đom đóm.
“Tôi... vô tội... thả tôi ra!” Tôi cầu xin.
“Vô tội? Vô tội mà lại bỏ chạy?” Một cái giày đạp lên người
tôi, giờ tôi chẳng còn chút gì gọi là tôn nghiêm nữa, tôi thấy mình như thằng
nô lệ thời cổ đại, mặc cho người ta tùy ý chà đạp, chửi bới, đánh đập.
Điện thoại trong văn phòng lại reo, một cảnh sát ra nhận điện
thoại rồi quay lại nói với người đằng sau: “Mau đi gọi cục trưởng có điện
thoại.”
Cục trưởng của họ tới, nhận điện thoại...
Sau khi gác máy cục trưởng hỏi cảnh sát bên cạnh: “Trong đám
người chúng ta bắt hôm nay ai là Ân Nhiên?”
“Báo cáo, chính là người đang quỳ kia!” Cảnh sát chỉ vào tôi.
“Cái gì?! Đây... đây là người chỉ điểm của công ty họ. Sao
lại đánh cậu ta thành ra thế này?” Cục trưởng giật thót mình.
“Vừa rồi hắn định bỏ trốn, vì thế…”
“Thôi, mau cởi trói, mau!”
Tôi được đưa vào bệnh viện...
Trên xe cảnh sát, tôi hỏi người
cảnh sát vừa thẩm vấn mình rốt cuộc chuyện là thế nào?
Báo cảnh sát lại là một nhân viên
không có gì nổi bật trong công ty, người đó nói biết bọn Mạc Hoài Nhân có ý đồ
với công ty, thế là tìm đến Ân Nhiên bảo Ân Nhiên lắp máy quay trong kho hàng
để ghi lại nhất cử nhất động của đám người kia làm chứng cứ.
Thế là tôi thoát nạn, tôi biết đó
là người của Lâm ma nữ.
Nhận lại điện thoại từ cảnh sát,
tôi gọi cho Lâm ma nữ: “Lâm tổng giám, cô làm thế là có ý gì? Không phải đợi
đến khi cơ hội chín muồi rồi cho lãnh đạo trong công ty biết, bất đắc dĩ mới
báo cảnh sát sao? Tại sao lại lừa tôi?”
Lâm ma nữ ung dung nói: “Ân Nhiên, tôi vất vả đến tận bây giờ vẫn chưa tìm
được chứng cứ Tào Sắt là kẻ cầm đầu đám người đó. Không lật đổ được Tào
Sắt thì mọi nỗ lực của tôi