
ng thể ở bên nhau luôn đẹp hơn nhiều so với sự mệt mỏi.
Nếu chúng ta đến với nhau, cậu còn trẻ như vậy, tính tình còn xốc nổi, chúng ta
có thể bên nhau bao lâu chứ?”
“Bạch Khiết, rất nhiều mối tình
nói chết là chết ngay, không phải họ không đủ yêu mà là không đủ nỗ lực. Hiện
giờ tuy tôi không có gì, không có xe, không có nhà, nhưng tôi đảm bảo nhất định
sau này tôi sẽ có. Chị sẽ không phải đợi lâu.” Khi đàn ông kích động muốn có
được thứ gì thì bất cứ lời thế nào cũng có thể nói ra được.
Bạch Khiết lắc đầu: “Tôi không
nói đến cái đó, trước đây tôi nghĩ tình yêu không hạnh phúc nhất định là do hai
người không yêu nhau, tình yêu của tôi và chồng nhất định sẽ kéo dài đến mãi
mãi, nhưng sự thực không phải như vậy.”
“Bạch Khiết, chị không tiếp nhận
một tình yêu mới thì sao biết được ai cũng sẽ như chồng chị?” Tôi hơi lo lắng.
Một bóng người quen thuộc đứng
bên cạnh chúng tôi, tôi ngẩng lên: “Sa Chức, sao em lại ở đây?”
Bạch Khiết vội rút tay về, mặt đỏ
ửng.
Sa Chức nửa cười nửa không: “Em
trai, chị cũng đến để... ăn cơm. Được rồi, không làm phiền hai người nữa.” Nói
rồi cô ấy mỉm cười với Bạch Khiết rồi vẫy vẫy tay rời đi.
“Cậu thật nhiều chị.” Bạch Khiết
cúi đầu cầm dĩa lên ăn, ngữ khí có chút gì đó như ghen tuông.
Lần trước ở bệnh viện Bạch Khiết
từng nhìn thấy Sa Chức, mà lần đó tôi và Sa Chức lại đang hôn nhau. “Hai người
từng gặp nhau rồi đúng không?”
Bạch Khiết gật đầu: “Từng gặp,
lần cậu ở bệnh viện, tôi vào hỏi cậu ở phòng nào, cô ấy cũng hỏi, dáng vẻ vô
cùng lo lắng.”
Tôi tái mặt, Bạch Khiết không yêu
tôi, như thế đã đủ lý do không tiếp nhận tình yêu của tôi, hơn nữa cô ấy cũng
không chấp nhận được cái “tuổi trẻ bồng bột” của tôi.
Sao Sa Chức lại ở đây? Tôi ngẩng
lên nhìn, ở góc đằng kia Sa Chức đang ngồi cùng tay Hình Đạt, họ cũng đến dùng
cơm tối dưới ánh nến. Thấy Sa Chức và hắn ta đi cùng nhau tôi thấy khó chịu, có
phải khi thấy tôi và Bạch Khiết thì Sa Chức cũng khó chịu, vì thế cố tình đến
quấy rối? Cô ấy cố tình gây rối tôi và Bạch Khiết, dù trong lòng thấy giận dữ
nhưng rồi lại nghĩ giờ cô ấy đang ngồi cùng Hình Đạt, tôi cũng rất không thoải
mái. Vào khoảnh khắc nhìn thấy Sa Chức tôi rất vui, nhưng rồi lại thấy buồn. Có
lẽ con người đều là loài động vật ích kỷ, nhưng điều khiến tôi không thể vứt bỏ
được lại chính là sự lưu luyến với cơ thể cô ấy.
“Cậu nên có một cô gái cũng lương
thiện, trong sáng như cậu ở bên.” Bạch Khiết nói.
Vừa rồi tôi còn miệng lưỡi dẻo
quẹo, nhưng khi thấy Sa Chức và người đàn ông kia cười cười nói nói, hắn ta còn
tranh thủ sờ lên ngực Sa Chức, lòng dạ tôi rối bời: “Chị Bạch, chúng ta về
thôi.”
Tiễn Bạch Khiết lên taxi, khi lên
cô ấy ngoảnh lại cười với tôi: “Cảm ơn cậu đã cho tôi một buổi tối rất vui vẻ.
Cậu nói đúng, tôi không tiếp nhận một tình yêu mới thì sao biết được ai sẽ đem
lại hạnh phúc cho mình? Tôi sẽ... suy nghĩ.”
Tôi ngẩng lên nhìn ánh đèn trong
nhà hàng, nghĩ thầm: Sa Chức, nếu chúng ta sống trong thời đại phi vật chất thì
anh và em chắc chắn sẽ là cặp đôi thần tiên đẹp nhất.
Lên taxi về cổng công ty, tôi
thấy ở đó có một người đang đứng, là Sa Chức! Chúng tôi cứ đứng đó nhìn nhau,
rất lâu. Cuối cùng tôi và cô ấy cùng dang tay về phía đối phương, tôi ôm chặt
lấy cô ấy vào lòng, cô ấy khóc như đứa trẻ...
Tôi cố ép mình rời xa người phụ
nữ này nhưng bước chân lại không thể nhấc lên được. Tôi đã cảm nhận được hơi
thở của cô ấy, tôi đã nhìn bờ môi ấy rất lâu. Không biết lúc này trái tim đang
chi phối đôi môi khô héo của tôi, hay đôi môi tôi đang kích động nhịp đập trái
tim. Nói chung là tôi đã hôn cô ấy. Vào khoảnh khắc chạm vào nhau, tiếng rên rỉ
của cô ấy khiến nhiệt huyết của tôi bùng cháy.
Tôi lại lên xe về nhà cô ấy, cô
ấy kéo tôi lên giường, quần áo vướng víu được loại bỏ hết, cô ấy nằm trên
giường, ánh đèn dịu nhẹ chiếu lên cơ thể khiến cô ấy mang một vẻ quyết rũ chí
mạng. Ngón tay cô ấy lướt trên cơ thể mình, ánh mắt mơ màng, vô cùng khiêu
khích. Khi cơ thể tôi đè lên, môi cô ấy chạm vào đặt lên cổ tôi những nụ hôn
ướt át, rồi cô ấy bỗng cắn một cái, nheo mắt nhìn phản ứng của tôi. Chúng tôi
không thể quên được hơi ấm của nhau, cũng chỉ khi bên nhau thế này tôi mới thấy
hạnh phúc. Sự tuyệt vời của Sa Chức khiến tôi cảm thấy niềm hạnh phúc ấm áp
chưa từng có. Tôi nghĩ tôi sẽ không thể nào quên được cảm giác này.
Sáu giờ sáng, tôi tỉnh dậy. Khi
đang mặc quần áo thì Sa Chức ôm chặt cứng từ đằng sau, vùi mặt vào lưng tôi,
nũng nịu hỏi: “Anh đi đâu vậy?”
“Anh đi làm.”
“Quan trọng vậy sao?”
“Đương nhiên rồi, anh còn rất
nhiều món nợ phải trả, anh còn có rất nhiều việc chưa làm xong.”
“Em không cần anh trả nợ!” Sa
Chức kéo tôi trở lại giường, lấy chăn trùm lên người tôi, chân giữ chặt lấy
tôi.
“Anh không phải trả nợ? Thế anh
là cái gì? Tình nhân em nuôi à?”
Cô ấy vùi đầu vào cổ tôi, lắc
lắc: “Anh chính là anh... anh chẳng là ai cả. Anh hãy ở yên bên em, được
không?”
“Sa Chức, em đã có mấy nghìn
mạng, hà tất phải liều mạng như vậy? Việc gì phải hạ thấp bản thân như thế? Nếu