
ngờ là Mai Tử dốc toàn bộ lọ thuốc
ngủ tôi mua vào mồm: “Tôi chết cho anh xem!”
Tôi bật cười, kéo Bạch Khiết ra
khỏi phòng. Bạch Khiết lo lắng nói: “Mai Tử vừa uống thuốc ngủ đúng không?”
“Hà hà... lọ thuốc đó là giả đấy,
tôi mua cho cô ta lọ vitamin. Mai Tử tưởng thuốc ngủ thật... lần này bọn họ
phiền toái rồi. Mai Tử còn dẫn theo mấy người mang dao mang gậy, còn bảo tôi
phải chụp ảnh chị và Quảng Cương vui vẻ rồi dán khắp phố. Vừa rồi tôi đưa họ
một tập toàn ảnh Mai Tử cùng chồng người khác!” Làm người xấu đúng là vui hơn
làm người tốt nhiều.
“Cậu thật lắm trò.” Bạch Khiết
phì cười.
Tôi đã đặt chỗ cho bữa tối dưới
ánh nến trong nhà hàng, thế giới nhỏ bé lãng mạn của hai người. Ánh nến hắt lên
gương mặt với nụ cười nhẹ của Bạch Khiết, hàng lông mày hơi cong lên, thật vô
cùng quyến rũ. Cô ấy mặc áo cánh dơi màu trắng phối hợp với chiếc váy ngắn, dịu
dàng như mùa xuân ấm áp. Ánh nến, rượu vang, ly rượu chân cao, âm nhạc du
dương, người đẹp, mọi thứ tựa như giấc mơ.
Tôi đưa cho cô ấy một cái túi
Chanel: “Chị Bạch, tặng chị. Hy vọng chị sớm thoát khỏi ám ảnh.”
Bạch Khiết nhận lấy, nhìn qua:
“Chanel? Ân Nhiên, cậu lấy đâu ra tiền mà mua thứ đắt thế này? Tôi muốn hỏi cậu
từ lâu rồi, quần áo trên người cậu có bộ nào là không đến tiền vạn? Sao cậu lại
có nhiều tiền như vậy?”
“Chị hỏi nhiều như thế làm gì?”
“Tôi có thể không hỏi sao? Nếu
chỗ tiền đó lai lịch không rõ ràng thì cậu phải ngồi tù, hỏng cả cuộc đời! Tôi
không tin cậu có hai chức mà kiếm được nhiêu tiền như thế!”
“Được, tôi nói cho chị biết vậy.
Tôi được Vương Hoa Sơn gọi về, ông ta nói chuyện kho hàng bị trộm khiến ông ta
lo lắng không yên, tôi bảo trước đây tôi bị đá khỏi Ức Vạn mất mặt như vậy, giờ
bảo về là về thì tôi còn đâu thể diện? Sau đó ông ta cho tôi một món tiền để
mời tôi về.”
“Nhưng cậu cũng không thể tiêu
xài như vậy được! Cậu nhìn cậu đi, quá lãng phí! Tôi còn nhớ cậu nói rằng mình
ở khu Đại Phố, sao chẳng biết tiết kiệm gì cả thế?” Bạch Khiết càng nói càng
giận.
“Không sao đâu chị Bạch, quần áo
tôi mặc là do Vương Hoa Sơn cho, không phải tôi tự mua. Còn cái túi này... chị
đừng có thế, khó khăn lắm tôi mới tặng chị được một món quà, chị lại nói đến chuyện
tiền nong.”
“Tôi không nói chuyện tiền nong
được sao? Cậu đâu có kiếm được nhiều tiền, ở nhà to, đi xe xịn, cậu không xót
nhưng tôi xót thay! Cậu mua cái túi này bao nhiêu?” Bạch Khiết không vui.
Tôi giận, nói: “Bạch Khiết, tình
cảm giữa tôi với chị sao có thể dùng một cái túi hoặc mấy vạn tệ để đo cơ chứ?
Chị lo lắng cho tôi như vậy làm gì? Rồi sẽ có ngày tôi sẽ kiếm nhiều tiền, ở
nhà to, đi xe xịn! Sẽ không để chị lo như thế nữa! Mua mỗi cái túi mà cũng cằn
nhằn!'’
“Tôi thà nhận cái túi chỉ mấy
chục tệ... Như thế tôi cũng yên tâm mà nhận.”
Tôi giật cái túi lại: “Vậy thì
tôi ném đi!”
Bạch Khiết ấm ức nhìn tôi, cúi
đầu im lặng ăn. Chỉ mấy câu nói đã phá hỏng hết không khí lãng mạn...
Mãi một lúc lâu sau cô ấy nói: “Ân
Nhiên, cậu dùng nhiều tiền như thế mua cho tôi một cái túi, vậy cậu có biết số
tiền đó quan trọng với người nhà cậu thế nào không? Bố mẹ để cậu ở bên ngoài
làm việc vất vả, nếu biết cậu phung phí như vậy họ sẽ nghĩ thế nào?”
“Chị Bạch, tôi làm gì cũng có
chừng mực, làm gì cũng nghĩ tới gia đình trước. Chỉ là tôi thật sự muốn tặng
chị cái gì đó, để khi rảnh rỗi nhìn thấy đồ tôi tặng chị sẽ nhớ đến tôi.”
“Ừm, vậy thì tôi nhận, khi rảnh
rỗi tôi sẽ nhìn cái túi này nghĩ về cậu em trai ngốc của tôi.” Vẫn là em
trai... lẽ nào tôi chỉ có thể là em trai cô ấy sao?
Tôi nghiến răng, to gan bày tỏ:
“Bạch Khiết, khi chị bị Mạc Hoài Nhân ức hiếp, tôi đánh hắn, rồi hắn trả thù
tôi, bị hắn đánh rồi được chị bôi thuốc cho tôi đã yêu chị rồi. Tôi đã bị vẻ
đẹp của chị hấp dẫn, trong mắt tôi chị là nữ thần xinh đẹp nhất, là thiên sứ
xinh đẹp trong giấc mộng của tôi. Tôi thật sự hy vọng mình xứng với chị. Nếu
chị cho tôi cơ hội tôi sẽ yêu chị đến khi hoa nở hết, chim còn cất tiếng ca,
yêu đến khi Ngưu Lang, Chức Nữ phải chúc phúc cho chúng ta, yêu đến hoa tàn chim
muông thành đàn vây quanh chúng ta, yêu đến khi mọi chiếc cầu vồng cũng phải
phản chiếu vẻ đẹp của chị, yêu đến biển cạn đá mòn cũng không hối hận, yêu đến
đời đời kiếp kiếp cũng không nói hối hận.”
Ngừng một lúc lâu, dường như cả
thế giới, cả vũ trị đều tĩnh lặng...
Tôi nghĩ, lời tuyên ngôn tình yêu
này có thể nói là trước không có tiền bối, sau không có hậu bối, dù ba trăm năm
trước hay ba trăm năm sau cũng chưa chắc có ai thổ lộ bằng lời của cả bài “Nhất
định phải yêu em” như tôi. Tôi biết tỉ lệ thành công không cao, thậm chí tôi
cũng đã sẵn sàng đón nhận mọi cách từ chối của cô ấy.
Khóe miệng Bạch Khiết run run một
chút, tay đưa ra nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi.
Khoảng khắc ấy một niềm hạnh phúc
ấm áp lan tỏa khắp toàn thân tôi. Cô ấy cảm động, nghẹn ngào nói: “Ân Nhiên,
Tôi... giờ tôi không còn tin vào tình yêu nữa. Tình yêu luôn luôn là thất bại,
không phải tiếc nuối vì không thể ở bên nhau, thì là mệt mỏi vì ở bên nhau.
Niềm tiếc nuối vì khô