Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi

Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325625

Bình chọn: 9.00/10/562 lượt.

Giờ con đi xe Benz, làm giám đốc của một

công ty!” Tôi nói dối.

Bố tôi cười khan: “Hà hà... Con đi xe Benz mà hút thuốc chưa

đến mười tệ sao? Chiếc xe đó là của cô gái kia đúng không?”

“Đúng ạ.”

“Ân Nhiên, cô gái đó nhìn có vẻ không dễ dính vào đâu. Thân

phận như chúng ta quá khác họ, ở cùng cô ta con sẽ không vui đâu.”

“Bố nói điều này làm gì... Giờ con chỉ mong mẹ khỏi bệnh. Bố,

nhà chúng ta có vẻ kém nhà người ta quá nhiều. Con muốn đưa bố một ít tiền, xây

lại nhà, sau này con sẽ lo hết học phí cho em, bố không cần đi làm nữa.” Nhớ

đến ngày nào bố mẹ cũng sống trong ngôi nhà rách nát đó, trong lòng tôi lại

thấy chua xót.

“Con trai... con có tấm lòng như vậy là bố mãn nguyện rồi. Số

tiền đó con định mượn tiền từ cô gái kia đúng không? Sao bố không nhận ra chứ?

Điều này con đừng lo lắng, bố mẹ ở nhiều năm như vậy cũng quen rồi, giờ chỉ cần

mẹ khỏe lại là không gì bằng nữa. Con cứ về làm việc chăm chỉ kiếm tiền đi.”

“Kiếm tiền, kiếm tiền, cũng không biết kiếm tiền vì ai, trong

Thánh Kinh có đoạn thế này: Quả thật, mỗi người bước đi khác nào như bóng; Ai

nấy đều rối động luống công; Người chất chứa của cải, nhưng chẳng biết ai sẽ

thu lấy. Bố mẹ sống không tốt liệu con có tâm trạng làm việc không? Nhỡ bố mẹ

có gặp bất trắc gì thì con kiếm tiền làm gì? Nhà nhất định phải xây lại! Bố,

mỗi khi nghĩ bố mẹ phải sống khổ như thế con chịu không nổi...”

Bố tôi rưng rưng nói: “Bố có đứa con trai thật ngoan! Nhà con

không cần lo, chúng ta cứ làm từ từ, rồi sẽ có ngày có ngôi nhà ba bốn tầng như

người ta thôi.”

“Bố, nếu bố không hứa thì con đâu có tâm trạng gì đi làm

nữa?”

Bố giữ lấy vai tôi: “Con muốn vay tiền cô gái đó sao? Người

ta sẽ coi thường chúng ta! Con mượn của cô ta, thế con và cô ta có quan hệ gì?”

“Đúng, giờ con muốn vay tiền cô ấy, nhưng trong năm nay nhất

định con sẽ trả được!” Tôi vô cùng tự tin.

Bố tôi bỗng nghiêm nghị: “Ân Nhiên, con hãy nhớ, một người

đàn ông có thể xấu, có thể không có tiền, nhưng không thể không có trách nhiệm.

Lẽ nào con chỉ nợ người ta tiền thôi sao? Con còn nợ rất nhiều tình nghĩa, trên

thế gian này khó trả nhất chính là món nợ nghĩa tình!”

Lời nói của bố như cú đấm giáng thẳng lên tim tôi, nhớ lại

những vướng mắc đã xảy ra với Sa Chức trong thời gian qua, tôi bỗng thấy sợ

hãi. Tôi coi Sa Chức là gì chứ?

Tôi vẫn đang suy nghĩ làm sao để thuyết phục bố thì Sa Chức

tiến lại. Cô ấy vẫn ở trong phòng nghe cuộc nói chuyện của chúng tôi. Sa Chức

nói với bố tôi: “Cháu chào chú, cháu là bạn của Ân Nhiên, cũng là đồng nghiệp.

Cháu là giám đốc khu vực, Ân Nhiên là nhân viên nghiệp vụ, cháu có thể coi là

cấp trên của anh ấy. Là thế này ạ, Ân Nhiên đã giúp công ty có được một đơn

hàng lớn từ Mỹ, kiếm được không ít. Tiền hoa hồng của anh ấy khoảng ba mươi

nghìn đô la Mỹ, nhưng tạm thời chưa thể thanh toán ngay, phải chờ qua rất nhiều

lượt lãnh đạo ký duyệt mới được. Nhưng cháu có thể cho anh ấy vay tạm.”

Sa Chức nói dối như thật, bố tôi sững người nhìn tôi:

“Thật... thật sao?”

Tôi không lừa được bố, ông chỉ cần nhìn mắt là biết tôi nói

dối hay không. Sa Chức không cho tôi cơ hội để nói: “Trong xã hội này chẳng ai

giúp đỡ ai một cách vô tư cả, cháu giúp anh ấy đương nhiên cũng có mục đích của

mình!”

Bố tôi có thể nhận ra quan hệ không bình thường giữa tôi và

Sa Chức, cũng không nói gì nữa.

Bố và Ân Duyệt trông mẹ, Ân Hỷ cũng đã tới, nửa đêm rồi tôi

không nỡ để Sa Chức phải ở cùng chúng tôi, bèn đưa cô ấy đến khách sạn. Ngồi

trên giường tôi nói với cô ấy: “Em lại giúp anh, anh thật sự không biết nên cảm

ơn em thế nào.”

Sa Chức cởi áo ngoài: “Em lại giúp anh sao? Nhớ lần em mua

quần áo cho anh, cho anh vay tiền, không quá mấy ngày anh đã trả lại cả vốn lẫn

lãi. Em cho đi hai mươi ba vạn, chưa được mấy ngày đã kiếm được hai vạn tiền

lời. Em còn phải cảm ơn anh đã giúp em kiếm tiền mới phải.” Sa Chức giận dỗi

nói.

“Ân Nhiên.” Khi cô ấy bỏ quần áo ngoài ra, chỉ mặc bộ nội y

gợi cảm yên lặng ngồi trước mặt tôi, ánh mắt vẫn có sự quyến luyến ngày xưa,

giọng nói vẫn dịu dàng như trước. Khi rót trà ngón tay cô ấy vô tình chạm vào

tôi, vẫn là sự ấm áp ngày nào. Cuối cùng tôi cũng hiểu trái tim mình vẫn không

đủ trưởng thành, không đủ lý tính. Một vài thứ gì đó trong cơ thể đột nhiên

thoát ra, tựa hàng nghìn hàng vạn đóa hoa lê nở không thể kiểm soát.

Tôi cúi xuống tìm đến bờ môi cô ấy, tìm thấy rồi, vậy là tôi

lưu luyến hôn lên đóa hoa ngọt ngào đó, mùi hương tỏa ra khiến tôi say đắm.

Hương thơm quen thuộc từ cơ thể cô ấy khiến tôi đắm chìm, nhịp thở ngày một gấp

gáp. Cả hai chúng tôi đã nóng rực toàn thân, chỉ đợi khoảnh khắc tan chảy. Mọi

đường gân trên người Sa Chức tôi đều đã quá quen thuộc, thứ dầu thơm trơn tuột

khiến tôi say, thân thể cô ấy đã tan ra thành vũng nước xuân, chảy đến đâu cũng

đầy sức mê hoặc. Tôi tin thân thể cũng có ký ức của nó. Vì dục vọng của chúng

tôi rất giống nhau, khi bay lên tận tầng mây, cô ấy mơ màng nói: “Chỉ có người

tên Ân Nhiên... mới đem lại cho em cảm giác bay lên như thế này.”

Tưởng rằng


The Soda Pop