
của Thẩm Thiển Mạch, không biết chính mình nói sai gì mà
chọc cho vị cung chủ Ma Cung thanh nhã vô song này tức giận.
"Vì
sao khi nhìn thấy cung chủ Ma Cung thì ta luôn nghĩ đến Thẩm Thiển Mạch
đây? Chẳng lẽ ta thật sự động tình với tam tiểu thư của Tướng phủ?"
Thượng Quan Cẩn lẩm bẩm khi nhìn bóng lưng của Thiển Mạch.
"Tướng công, chàng đang nhìn gì vậy?"
"Sao nàng lại đi ra đây?" Thượng Quan Cẩn nghe được âm thanh thì ngoái đầu
nhìn lại. Thẩm Thiển Tâm đang mặc một bộ váy dài màu hồng, thế nhưng màu hồng này lại càng làm hiện rõ hơn sắc mặt trắng bệch của nàng.
Sắc mặt của nàng tái nhợt như thế, dĩ nhiên không thoát được quan hệ với
Thượng Quan Cẩn. Vì không muốn trở mặt với Thẩm Thiển Tâm, đồng thời có
thể chặt đứt liên lạc của nàng và phủ Thừa Tướng, nên Thượng Quan Cẩn đã hạ độc Thẩm Thiển Tâm, làm cho thân thể của nàng ta đột nhiên vô lực,
giống như đang bị bệnh nặng.
Như vậy hắn có thể danh chính ngôn
thuận chặt đứt liên lạc của nàng và Tướng phủ, hơn nữa còn phái người
chăm sóc Thẩm Thiển Tâm để ngày đêm giám thị nàng.
"Hôm nay thân
thể đã khá hơn chút, nên thiếp muốn ra ngoài bồi tướng công." Thẩm Thiển Tâm cố gắng lộ ra nụ cười, tiếp tục nói, "Cũng đã vài ngày chưa trở về
phủ, thiếp muốn trở về thăm phụ thân một chút."
Mấy ngày nay
Thượng Quan Cẩn phái người đến ngày đêm chăm sóc cho nàng, nàng căn bản
không có biện pháp truyền lại tin tức cho Thẩm Lăng Vân, mà chuyện
Thượng Quan Cẩn tiếp xúc với người thần bí cũng không phải là chuyện
nhỏ, vì vậy, nàng phải trở về phủ một lần.
"Thân thể Thiển Tâm
vẫn chưa khỏi hẳn mà, chờ thân thể của nàng tốt hơn, vi phu sẽ cùng đi
với nàng, được không?" Thượng Quan Cẩn bất động thanh sắc nói, nhưng
trong lòng thì cười lạnh một hồi. Muốn trở về phủ mật báo sao? Không dễ
dàng như vậy.
"Vâng." Thẩm Thiển Tâm thuận theo đáp, nhưng trong
lòng thì suy nghĩ, chẳng lẽ Thượng Quan Cẩn đang hoài nghi nàng sao?
Nàng nên làm như thế nào cho phải đây?
"Được rồi, đừng đứng ở nơi này hóng gió, vi phu đỡ nàng trở về nghỉ ngơi." Vẻ mặt Thượng Quan Cẩn
dịu dàng, không chê vào đâu được, nhưng trong lòng thì nghĩ, nhanh như
vậy mà Thẩm Thiển Tâm đã có thể xuống giường, xem ra là do lượng thuốc
lần trước vẫn còn quá ít, lần này phải bỏ nhiều hơn mới được.
Thẩm Thiển Tâm nhìn bộ dáng ôn nhu của Thượng Quan Cẩn thì bỏ đi nghi ngờ.
Nàng mật báo cho Thẩm Lăng Vân, chỉ vì muốn bảo hộ địa vị của chính
mình. Nàng không hy vọng Thượng Quan Cẩn sẽ làm ra chuyện gì ảnh hưởng
đến vị trí hoàng hậu tương lai của nàng. Nhưng trong lòng của nàng vẫn
rất ưa thích Thượng Quan Cẩn,Nữ nhân ngoan ngoãn về nhà với trẫm ở bởi vậy khi nhìn thấy sự ôn nhu của Thượng Quan Cẩn, nghi ngờ trong lòng cũng hoàn toàn biến mất.
Nhưng về việc Thượng Quan Cẩn lén lút tiếp xúc với người thần bí, nàng vẫn
muốn nghĩ biện pháp thông báo cho phụ thân. Dù sao hiện tại cũng không
được phép có biến cố, ngộ nhỡ Thượng Quan Cẩn trở mặt, địa vị của nàng
sẽ bị uy hiếp.
"Ngươi là ai mà dám
xông vào tẩm cung của Bổn cung?" Diêu Tuyết Không đang uống trà, ngước
mắt nhìn thấy một nam tử mặc bạch y đang mỉm cười nhìn mình, không khỏi
tức giận nói, "Người đâu!"
Thẩm Thiển Mạch hứng thú nhìn bộ dáng của Diêu Tuyết Không, Nữ nhân ngoan ngoãn về nhà với trẫm ở nhếch miệng nâng lên nụ cười lười biếng, không chút để ý nói, "Không cần kêu!"
"Lớn mật! Sao ngươi dám cùng hoàng hậu nương nương nói chuyện!" Hai tiểu nha hoàn bưng trà đưa nước bên cạnh Diêu Tuyết Không chỉ vào Thẩm Thiển
Mạch quát. Quả nhiên là có dáng vẻ của người quanh năm phục vụ bên cạnh
hoàng hậu.
"Ta ghét nhất chó cậy thế chủ." Con ngươi Thẩm Thiển
Mạch biến đổi, mang theo vài phần chán ghét nói. Tay áo màu trắng thờ ơ
vung lên, hai nha hoàn kia trợn to hai mắt từ từ ngã xuống.
Diêu Tuyết Không nhìn hai nha hoàn bên cạnh không biết bị giết như thế nào, trong lòng vô cùng hoảng loạn.
"Người đâu! Có thích khách! Người đâu!" Diêu Tuyết Không cũng bất chấp uy nghi của hoàng hậu, hoảng hốt chạy về phía cửa hô to.
Nhưng kêu cả nửa ngày cũng không có nửa phần động tĩnh. Ngước mắt nhìn thì
thấy trên mặt người tới vẫn là biểu tình cười như không cười, giờ phút
này con ngươi giống như hồ nước sâu đang nhìn nàng đầy châm chọc cùng
khiêu khích.
"Ngươi. Ngươi. Ngươi rốt cuộc là ai?" Diêu Tuyết
Không nhận thấy ở ngoài cửa không có chút động tĩnh nào, lại nhìn hai
nha hoàn chết thảm, thì bắt đầu cảm thấy hoảng sợ, trong mắt tràn đầy sợ hãi nhìn về phía Thẩm Thiển Mạch.
Thẩm Thiển Mạch lộ ra nụ cười
khinh thường, ánh mắt giống như thanh lợi kiếm nhìn về phía Diêu Tuyết
Không, "Thế nào, một người luôn luôn trấn định như hoàng hậu nương nương cũng sẽ sợ hãi sao?"
"Ngươi rốt cuộc là ai?" Diêu Tuyết Không bị Thẩm Thiển Mạch nhìn đến sởn gai ốc, cả người dường như không thể khống chế được, nhưng bà ta vẫn cố gắng tỏ ra trấn định, nhìn chằm chằm Thẩm
Thiển Mạch, khàn giọng nói.
Thẩm Thiển Mạch vẫn mang bộ dáng
khoan thai tự đắc, dùng biểu tình như đang xem kịch vui nhìn Diêu Tuyết
Không, thản nhiên nói, "Bất quá mới có