
nhất nàng sẽ không trơ mắt nhìn con của mình chết đi. Nàng nhẫn tâm, ít nhất nàng sẽ không đem người đã toàn tâm toàn ý yêu mình
ra làm công cụ, lợi dụng xong thì nhẫn tâm sát hại.
"Ngươi trăm phương ngàn kế đối phó chúng ta, rốt cuộc là vì cái gì? Chẳng lẽ Ma Cung muốn đoạt giang sơn Kỳ Nguyệt?"Nữ nhân ngoan ngoãn về nhà với trẫm ở Thượng Quan Triệt nhìn Thẩm Thiển Mạch, lạnh lùng hỏi.
Tất nhiên hắn cũng không ngốc đến nỗi lại cho rằng Thẩm Thiển Mạch làm vậy
là vì muốn giúp Thượng Quan Cẩn. Thẩm Thiển Mạch cùng Thượng Quan Cẩn
không có chút quan hệ nào, nàng hoàn toàn không cần thiết phải làm như
vậy. Lấy tư lợi trong lòng hắn, tự nhiên chỉ biết nghĩ đến việc Thẩm
Thiển Mạch muốn độc chiếm thiên hạ.
"Giang sơn?" Thẩm Thiển Mạch
nghe Thượng Quan Triệt nói, vẻ châm chọc ở khóe miệng càng sâu hơn, "Thứ tầm thường như vậy.. ta còn cảm thấy chán ghét. Ta làm như vậy, cũng
không có nguyên nhân gì, ta thích thì làm thôi. Nếu như ngươi bắt ta
phải đưa ra nguyên nhân thì.. đó chính là..ta hận các ngươi!"
Thượng Quan Triệt bị hận ý trong mắt của Thẩm Thiển Mạch làm cho khiếp sợ. Tại sao lại có hận ý sâu như vậy, hận ý của nàng giống như con độc xà đang
phun nọc độc. Hắn tự hỏi mình đã làm chuyện gì có lỗi với Thẩm Thiển
Mạch, có phải là vì chuyện lần trước Diêu Tuyết Không muốn giết nàng,
nhưng…lần đó cũng không tạo thành thương tổn gì cho nàng. Tại sao nàng
lại hận bọn hắn như vậy?
"Hận chúng ta? Ta không nghĩ như vậy."
Vẻ mặt Thượng Quan Triệt cũng trở nên vặn vẹo, dáng vẻ ôn tồn nho nhã
cũng đã sớm biến mất không thấy, "Ta xem ngươi là vì muốn trợ giúp ngoại tặc Tư Đồ Cảnh Diễn đi! Ngươi thật tốt đó Thẩm Thiển Mạch, vì một ngoại tặc mà phản bội quốc gia của mình, ngươi có biết xấu hổ hay không?"
Thẩm Thiển Mạch hờ hững nhìn vẻ vặn vẹo trên mặt Thượng Quan Triệt. Kiếp
trước, thời điểm hắn rót độc dược vào trong miệng nàng cũng có nét mặt
dữ tợn như vậy.
"Tùy ngươi nghĩ sao cũng được, ta không có thời
gian cùng ngươi nói chuyện phiếm ở chỗ này. Nếu ngươi đã tới thì tự đi
thu dọn thi thể của Diêu Tuyết Không đi." Thẩm Thiển Mạch lạnh nhạt
nhếch miệng, trong mắt lộ ra vẻ thờ ơ, cũng không nhìn Thượng Quan Triệt một cái mà trực tiếp xoay người rời đi.
"Thẩm Thiển Mạch! Ta sẽ
không bỏ qua cho ngươi!" Thượng Quan Triệt gào thét sau bóng lưng của
Thẩm Thiển Mạch. Vừa rồi Thẩm Thiển Mạch chỉ thờ ơ, chẳng hề để ý tới
ánh mắt đau đớn của hắn, chẳng lẽ nàng xem thường hắn như vậy? Nếu nàng
đã vô tình thì cũng đừng trách hắn vô nghĩa.
Thẩm Thiển Mạch
nghe được tiếng gào thét của Thượng Quan Triệt, nhưng bước chân của nàng cũng không có vì vậy mà dừng lại. Hắn có gào thét thế nào cũng không
ảnh hưởng gì tới nàng.
Sẽ không bỏ qua cho nàng?Nữ nhân ngoan ngoãn về nhà với trẫm ở. Vậy thật tốt, nàng cũng không tính bỏ qua cho hắn. Hơn nữa, ngày chết của
hắn rất nhanh sẽ đến. Nàng có đủ kiên nhẫn để từ từ xem Thượng Quan
Triệt, Diêu Nhược Thấm, Thẩm Lăng Vân, Thẩm Thiển Tâm, tất cả những
người đã từng tổn thương nàng, từng bước từng bước chết đi.
Nghĩ
tới đây, Thẩm Thiển Mạch lộ ra nụ cười, trong mắt thoáng qua một tia
giảo hoạt. Có lẽ nàng nên đi xem bộ dáng của phụ thân tốt, nhị tỷ tốt
của mình một chút. Nếu như bọn họ nhìn thấy mình, có phải sẽ cảm thấy
cực kỳ “vui mừng” hay không đây? Cửa chính của Phủ
Thừa Tướng vẫn như trước tráng lệ mà đầy uy nghiêm. Bảng hiệu được sơn
vàng vẫn như cũ treo trên cao, ba chữ Phủ Thừa Tướng to lớn cực kỳ chói
mắt
Thẩm Thiển Mạch hờ hững đứng trước phủ Thừa Tướng, khóe miệng cong lên một nụ cười
Phủ Thừa Tướng? Một ngày nào đó, cái bảng hiệu màu vàng chói mắt kia sẽ bị
nàng hung hăng quẳng đi, đến lúc đó sắc mặt của Thẩm Lăng Vân nhất định
sẽ rất đặc sắc. Hắn ném bỏ nhân tính để đổi lấy quyền thế, có thể là
người tốt sao?
Nhẹ nhàng tránh né thủ vệ canh cửa, nàng lửng
thững đi vào phủ Thừa Tướng, mấy ngày trước, nàng dùng thân phận Thẩm
Thiển Mạch xuất giá từ nơi này, vào cái ngày xuất giá đó, lão hồ ly Thẩm Lăng Vân đã tích cực diễn tốt vai diễn phụ thân hiền từ, muốn nàng vì
tình cảm mà một lòng viện trợ hắn từ bên ngoài, đáng tiếc, tất cả tính
toán của hắn đều là sai lầm!
Thẩm Thiển Mạch một đường tránh né
thủ vệ đi đến thư phòng của Thẩm Lăng Vân, giờ phút này Thẩm Lăng Vân
đang ngồi một mình trên ghế, cả người bất động, lông mày nhíu chặt
“Thẩm Thừa Tướng đang vì chuyện có nên trợ giúp Bát hoàng tử hay không mà
phiền lòng?” Thẩm Thiển Mạch cợt nhã nói, khóe miệng khẽ nhếch lên, một
bộ dạng công tử phong lưu
Thẩm Lăng Vân nghe được tiếng động, đột nhiên ngước mắt, thấy một công tử xa lạ đang đứng trước mặt, thị vệ
trong phủ lại không có thông báo, không khỏi vừa giận vừa sợ, quát lên,
“Ngươi là ai?”
“Thẩm Thừa Tướng không nên kích động!” ý cười trên mặt Thẩm Thiển Mạch không giảm, vẻ hứng thú trong mắt càng đậm, từng
bước đi đến trước mặt Thẩm Lăng Vân “ Chẳng lẽ phụ thân không nhận ra
Thiển Mạch?”
Con ngươi Thẩm Lăng Vân trợn to, trong mắt tràn đầy
kinh ngạc và nghi hoặc, không thể tin nói “ Ngươi….ngươi nói ngươi
là…M