Nữ Nhân Ngoan Ngoãn Về Nhà Với Trẫm

Nữ Nhân Ngoan Ngoãn Về Nhà Với Trẫm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328364

Bình chọn: 9.00/10/836 lượt.


quát lên: “Các ngươi là những kẻ hèn hạ! Nếu hôm nay Đường môn làm minh

chủ võ lâm thì các ngươi còn dám nói như vậy sao?!”

Nhân sĩ võ lâm bị Thanh Lam quát lớn thì sững sờ, sau đó càng mắng dữ dội hơn.

“Đường môn?! ღღD◕‿◕Đ◕‿◕L◕‿◕Q◕‿◕Đ⊰⊹⊹ Loại chó nhà có tang này cũng có thể ngồi lên chức minh chủ võ lâm sao?! Ta không phục!”

“Đúng vậy! Thật sự là nói khoác mà không biết ngượng!”

“Câm miệng, câm miệng, câm miệng!!!” Thanh Lam đã hoàn toàn mất đi lý trí,

không tiếp tục công kích Thẩm Thiển Mạch nữa mà giống như kẻ điên gào

lên: “Không cho các ngươi sỉ nhục Đường Vân!”

Đột nhiên khoé

miệng Thẩm Thiển Mạch nở một nụ cười nhạt không rõ ý tứ, nàng nhẹ nhàng

nâng dải lụa trắng trong tay lên, bình thản phun ra một câu: “Ngươi đã

thương hắn như vậy thì đi theo hắn đi.”

Dải lụa từ từ bay xuống

giống như vũ khúc đẹp nhất chậm rãi hạ màn, mà thân thể Thanh Lam cũng

chầm chậm ngã xuống, dường như trong mắt còn mang theo một tia không cam lòng.

“Nghe lệnh.” Thẩm Thiển Mạch nhìn cũng không thèm nhìn

Thanh Lam một cái, nâng Vô Song Kiếm thuộc về minh chủ võ lâm trong tay

lên cao, lạnh lùng nói: “Trong vòng ba ngày tiêu diệt phái Tử Hà và

Đường Môn! Toàn lực truy bắt Đường Vân!”

“Truy bắt Đường Vân?

Không phải Đường Vân đã chết rồi sao?” Lập tức có người đưa ra nghi vấn, lời nói vừa rồi của Thẩm Thiển Mạch bọn họ đều nghe nhất thanh nhị sở.

Thẩm Thiển Mạch nghe vậy liền lộ ra dáng vẻ vô tội, khoé miệng nâng lên nụ cười giảo hoạt: “A, vừa rồi ta chỉ đùa thôi.”

Nhất thời mồ hôi của mọi người như mưa. Nói giỡn?! Ai cũng biết vừa rồi

chính Thẩm Thiển Mạch đã khiến Thanh Lam chết không cam tâm. Thủ đoạn

của Cung chủ Ma cung quả nhiên không phải giả. Đắc tội nàng, không chỉ

là chết, cũng không đơn giản là bị giết không minh bạch, hơn thế còn

mang đến hoạ diệt môn.

Phái Tử Hà truyền thừa lâu như vậy nhưng chỉ bởi câu nói của Thẩm Thiển Mạch mà phải diệt môn.

“Được rồi. các vị cũng đi nghỉ ngơi đi.” Thẩm Thiển Mạch không để ý phản ứng

của mọi người, tự nhiên rời đi, lệ khí trong mắt chậm rãi tiêu tán,

phảng phất chỉ còn sự biếng nhác linh động, tự mình rời khỏi bỏ lại một

đám nhân sĩ võ lâm.

“Hôm nay ngươi thật khiến ta mở rộng tầm mắt.” Lúc này, Huyền Lâu vẫn đứng cách đó không xa đi lên phía trước, ôn hoà cười nói.

Quả thật, hôm nay Thẩm Thiển Mạch không chỉ giành được chức minh chủ võ lâm, vừa rồi còn đối phó với Thanh Lam - môn chủ

phái Tử Hà, vô cùng gọn gàng lưu loát. Hơn nữa chỉ trong nháy mắt, nàng

đã đoán được mánh khoé chơi đùa của Đường Môn và phái Tử Hà, suy nghĩ

quả là linh hoạt.

Thẩm Thiển Mạch liếc qua Huyền Lâu, cười nhạt: “Đó chỉ là những gì ngươi nghe thấy.”

Những chuyện nàng đã trải qua phức tạp hơn nhiều so với giang hồ. Những gì

nàng đã trải qua trước khi sống lại, cả đời này nàng sẽ không quên.

Nàng sẽ không quên phụ thân lợi dụng nàng thế nào. Trượng phu tính toán nàng thế nào, tỷ tỷ lừa gạt nàng thế nào. Càng không quên bọn họ yêu nàng

giả tạo thế nào.

Cho nên nàng đã sớm hiểu rõ, càng không có tổn

hại thì càng có tổn hại lớn. Chuyện không có khả năng thì sẽ xảy ra.

Trên thế giới này không có tuyệt đối, chỉ có lợi ích vô biên bô hạn.

Một chút ảm đạm thoáng hiện lên trong mắt. Đôi mắt Thẩm Thiển Mạch vô tình

bắt gặp vạt áo đỏ tươi chợt loé lên ở phía sau núi giả. Nhìn kĩ lại thì

không thấy gì nữa.

Nàng cong khoé môi lộ ra nụ cười hạnh phúc.

Mặc dù chỉ là một vạt áo, bóng dáng chỉ hiện ra một chút nhưng nàng cũng có thể xác định đó chính là Tư Đồ Cảnh Diễn, chính là Cảnh Diễn của

nàng.

Quả nhiên hắn vẫn không yên tâm về nàng, quả nhiên vẫn

lặng lẽ đi theo. Có lẽ lời nói vừa rồi nên thu hồi lại. Trên thế giới

này có một thứ tuyệt đối, chính là tình yêu.

Vì Tư Đồ Cảnh Diễn, nàng nguyện ý tin tưởng có người sẽ không oán cũng không phản bội nàng, hắn cũng sẽ không rời khỏi nàng. Đây chính là một loại tuyệt đối đi.

“Thiếu chủ! Thiếu chủ! Việc lớn không xong rồi!” Vẻ mặt của thị vệ Thất Tuyệt

Sơn Trang cực kỳ khẩn trương giống như đã xảy ra chuyện lớn gì vậy.

Thẩm Thiển Mạch liếc nhìn thị vệ đó, hôm nay đã giải quyết chuyện minh chủ

võ lâm, còn có chuyện gì có thể hốt hoảng như vậy?! Chẳng lẽ Thất Tuyệt

Sơn Trang xảy ra chuyện gì sao?!

“Chuyện gì?” Huyền Lâu thấy bộ

dáng thị vệ khẩn trương như vậy cũng hiểu nhất định đã xảy ra chuyện

lớn, lập tức đôi mắt sắc khẽ trầm xuóng, khoé miệng mấp máy, lạnh lùng

hỏi.

“Đường môn… Đường môn dẫn người… Độc chết rất nhiều người

của Sơn Trang. Sơn Trang báo tin nguy… Thiếu chủ, mau trở về!” Hiển

nhiên thị vệ quá mức khủng hoảng và khiếp sợ, lời nói không liền mạch,

nhưng lo lắng trong mắt cực kỳ rõ ràng.

Vẻ mặt Huyền Lâu vốn dịu dàng như nước, lúc nghe thấy lời nói của thị vệ thì trở nên khiếp sợ,

trong mắt hiện lên lo lắng, Huyền Lâu vội vàng hỏi: “Tại sao lại có thể

như vậy?!”

“Trận pháp bên ngoài Sơn Trang bị chặn lại, xung

quanh bị công kích mãnh liệt. Trận pháp bên trong còn có thể chống đỡ

nhưng hình như bên Đường môn có cao thủ phá trận!” Thị vệ nuốt nước

miếng một cái, tiếp tục nói.

Cặp mắt Huyền


XtGem Forum catalog