
ng.
Thẩm Thiển Mạch nhìn hành động của Môn chủ phái Tử Hà, từ chối cho ý kiến. Không có bất kỳ hành động
ngăn trở, thái độ cũng không có nửa phần biến hóa, nghe thấy tiếng hô
khàn cả giọng của Thanh Lam, nàng khẽ nhíu mày, nhếch miệng nở một nụ
cười, nói, "Thanh Lam cô nương, thế nào?"
"Ngươi… Ngươi…" Thanh
Lam bị Thẩm Thiển Mạch giận đến nói không ra lời, người này, có thể vô
tình bức tử phụ thân của nàng như vậy, lại còn mặt dày hỏi nàng, nàng
cảm thấy thế nào?!
Thẩm Thiển Mạch nhìn
khuôn mặt vặn vẹo tức giận của Thanh Lam, không khỏi cảm thấy buồn cười. Trong mắt hiện vẻ tức giận, Thẩm Thiển Mạch cười lạnh nói, "Mặc Trì còn chưa cám ơn Thanh Lam cô nương đã hạ độc với Mặc Trì!"
“Độc Liễu Vô Tức?! Nhưng đây là chí độc của Đường Môn! Độc dược có thể nguy hiểm đến tính mạng!”
“Thanh Lam cô nương nhìn thì có vẻ nhu nhược, không ngờ tâm tư lại ngoan độc
đến vậy! Nghe nói trước kia Minh chủ đã từng cứu nàng ta, nàng ta lại
lấy oán báo ân như thế này đây??!”
“Đúng vậy! Minh chủ thật có bản lĩnh! Trúng độc Liễu Vô Tức mà còn có thể đại nạn không chết.”
Trong thời gian ngắn, tất cả mọi người đều nhắm mũi nhọn vào Thanh Lam. Đương nhiên Thẩm Thiển Mạch hiểu rõ những người này e ngại nàng, nếu giờ phút này người gặp nạn là người của nàng thì chỉ sợ những nhân sĩ võ lâm này đều nghĩ rằng tất cả đều do Thanh Lam làm đi.
“Tất cả các ngươi im miệng cho ta!” Thanh Lam nghe thấy những lời châm chọc từ xung quanh thì tức giận quát, sau đó hung ác trừng mắt với Thẩm Thiển Mạch: “Mặc
Trì! Ta sẽ không quên mối thù ngươi bức tử phụ thân ta! Nếu hôm nay
ngươi dám động đến một cọng tóc của ta, Đường Vân tuyệt sẽ không bỏ qua
cho ngươi!”
Thẩm Thiển Mạch nghe vậy, lông mi hơi nhíu lại. Hoá
ra đều là vì Đường Vân?! Không ngờ Thanh Lam lại thích Đường Vân. Chỉ là người như Đường Vân sao có thể coi trọng Thanh Lam, hoặc là nói người
như Đường Vân sao có thể thật lòng yêu một ai đó?!
“Đường Vân
ư? Chẳng lẽ ngươi không biết hắn đã bị ta giết rồi
sao?” Thẩm Thiển Mạch nhíu mày, nụ cười nơi khoé miệng càng sâu, nàng
lạnh lùng nhìn Thanh Lam.
Sắc mặt Thanh Lam tái đi, dường như
không thể tin được chỉ tay vào Thẩm Thiển Mạch cuồng loạn gào lên:
“Ngươi nói nhảm! Sao có thể??!!! Không thể nào!”
“Nếu không
ngươi nói xem vì sao ta có thể trở về từ núi Kỳ Phong?!” Thẩm Thiển Mạch nói từng chữ từng chữ, tươi cười nơi khoé miệng như đang châm chọc
Thanh Lam.
Thanh Lam lùi lại một bước. Từ khi tới núi Kỳ Phong,
Đường Vân vẫn chưa liên lạc với nàng. Thời điểm đại hội võ lâm nàng cho
rằng có thể nhìn thấy Đường Vân, nhưng nàng chỉ thấy Đường Ngọc.
Đường Ngọc chỉ nói Đường Vân có chuyện quan trọng hơn cần phải làm nên phân
phó bọn họ trợ giúp hắn. Chẳng lẽ tất cả đều là lời nói dối?! Đường Vân
chết rồi sao?!
Nếu như không chết, sao Cung chủ Ma cung có thể yên lành đứng ở chỗ này?! Nếu như không chết, tại sao không liên lạc với nàng?!
Đúng là Thanh Lam không biết, hôm đó ở núi Kỳ Phong Đường Vân bị nội thương
rất nặng, quay về liền vội vàng chữa thương, làm gì có thời gian liên
lạc với nàng. Vốn là muốn liên lạc với nàng vì chuyện đại hội võ lâm,
nhưng Ngôn Tu Linh hạ lệnh xuống, Đường Vân lại vội vàng đi tới Thất
Tuyệt Sơn Trang, vì vậy căn bản Thanh Lam không nhận được bất kỳ tin tức nào có liên quan đến Đường Vân.
“Ta giết chết ngươi!” Trong
nháy mắt Thanh Lam mất hết lý trí, nàng ta nâng kiếm trong tay xông về
phía Thẩm Thiển Mạch, giống như một kẻ điên.
Thẩm Thiển Mạch áo
trắng nhẹ nhàng, linh hoạt né tránh công kích như kẻ điên của Thanh Lam, khoé miệng vẫn giữ nguyên ý cười lạnh lẽo: “Giết ta?! Lúc trước Đường
Vân cũng nói như vậy, nhưng mà ngươi không biết hắn chết thảm đến bao
nhiêu.”
“A a a…” Thanh Lam nghe Thẩm Thiển Mạch nói vậy thì càng liều mạng chém lung tung.
Nhân sĩ võ lâm thấy bộ dáng mất lý trí của Thanh Lam thì rối rít lộ ra vẻ mặt coi thường.
“Không nghĩ tới đại tiểu thư của phái Tử Hà lại thích Môn chủ Đường môn, thật là mất mặt!”
“Đúng vậy! Vì một tên tà ma ngoại đạo mà nháo thành
cái dạng này, chính là đã đánh mất phẩm cách chính đạo của chúng ta!”
Ánh mắt Thẩm Thiển Mạch không đổi nghe nhân sĩ võ lâm nghị luận. Ma cung
chưa tính là tà ma ngoại đạo nhưng tuyệt đối không thể coi là chính đạo, có thể nói là vừa chính vừa tà. Ma cung không được chính đạo và tà đạo
thừa nhận, nhưng vì thế lực Ma cung hùng mạnh nên chính tà cũng không
dám đắc tội Ma cung.
Trong giang hồ, tổ chức như này cũng chỉ có Ma cung và Mị Huyết lâu mà thôi. Chỉ có đủ thực lực mới không bị kẻ khác chi phối.
Nhân sĩ võ lâm thấy Thẩm Thiển Mạch không có bất kỳ phản đối nào, khoé miệng còn mang theo nụ cười thản nhiên, dường như rất tán thành lời nói của
bọn họ thì không khỏi càng thêm ra sức, âm thanh cũng vang lên không cần kiêng kị.
Sắc mặt của Thanh Lam trở nên trắng bệch, mặc dù bởi
vì nàng yêu Đường Vân mới bắt tay với Đường Môn, nhưng thực chất vẫn là
lớn lên từ trong chính đạo, sao có thể chịu được những lời vũ nhục của
người khác như vậy.
Thanh Lam cắn môi, tức giận nhìn mọi người