
Thượng Quan Cẩn mang theo sự không cam
lòng cùng hốt hoảng, một lần nữa nhìn đến Thẩm Thiển Mạch trong nháy mắt giống như nhìn thấy hi vọng, đưa tay muốn kéo ống tay áo của Thẩm Thiển Mạch, lại bị Thẩm Thiển Mạch không dấu vết tránh ra.
Thẩm Thiển
Mạch nở nụ cười yêu dị nhìn Thượng Quan Cẩn, trong mắt mang theo sự lạnh lẽo đến cùng cực giống như tiết trời tháng mười hai, nhẹ nhàng nói,
"Biện pháp thì có, nhưng mà vì cái gì mà ta phải cứu người?"
Thượng Quan Cẩn nghe thấy lời nói của Thẩm Thiển Mạch, sắc mặt lập tức thay
đổi, đôi mắt xám trắng trong phút chốc ánh lên tia tuyệt vọng, hắn nở nụ cười trào phúng, "Thì ra đây mới chính là mục đích của ngươi. Ngươi căn bản chưa bao giờ nghĩ tới chuyện để cho ta làm Hoàng đế, có đúng hay
không?"
"Bây giờ mới hiểu sao, có phải là quá muộn hay không." Trong mắt Thẩm Thiển
Mạch không mang theo chút nhiệt độ nào, nụ cười nơi khóe miệng càng thêm lãnh huyết, nhíu mày nhìn lướt qua Thượng Quan Cẩn, chỉ thấy trên trán
Thượng Quan Cẩn có một vết như dãi tơ hồng như ẩn như hiện đang từ từ
lần sâu, dần dần hiện lên sắc thái đỏ thẳm.
Đây là triệu chứng
Đồng sinh cổ phát tác. Đồng sinh cổ, một khi phát tác, biện pháp duy
nhất chính là trong vòng một khắc tăng nội công thâm hậu đến cực điểm
đẩy ra khỏi người, hao hết một thân công lực, kết hợp với thánh dược Ma
Cung, mới có thể cứu vãn.
Nhưng mà, Thẩm Thiển Mạch nàng không
phải Thánh Nhân, huống chi, nàng và Thượng Quan Cẩn không quen không
biết, nếu là Kỳ Nguyệt diệt quốc, Thượng Quan Cẩn cũng không thể sống
một mình, cho nên, nàng cần gì phải phí sức đi cứu hắn.
"Thẩm —
Thiển — Mạch —, ngươi thật, thật là ác độc!" Thượng Quan Cẩn bởi vì cổ
độc phát tác, cả người có chút phát run, trên người từng trận đau đớn
truyền đến, càng ngày càng đau, càng ngày càng đau, hắn cắn chặt hàm
răng, từ giữa kẽ răng nặn ra mấy chữ này, rốt cuộc cũng không chịu nổi
đau đớn do cổ độc phát tác, lập tức cuộn lại trên mặt đất.
Đăng tại Diễn đàn Lê Quý Đôn.
Thẩm Lăng Vân nhìn bộ dạng phát tác cổ độc của Quan Cẩn, trong mắt thoáng
qua một tia sảng khoái, tiếp theo lại nhìn Thẩm Thiển Mạch một cái,
trong mắt tràn đầy phòng bị cùng cảnh giác.
Thẩm Thiển Mạch cũng
là một bộ dạng nói cười ríu rít, hình như tuyệt không khẩn trương, sắc
thái ánh mắt rất bình thản nhìn Thượng Quan Cẩn, tơ hồng trên trán
Thượng Quan Cẩn đã đỏ giống như muốn nhỏ ra máu tươi, xem ra cổ độc
chẳng mấy chốc sẽ đạt tới cực hạn, đến lúc đó, sẽ đau đớn như vạn tên
xuyên tim.
Ống tay áo trắng thuần nhẹ nhàng nâng lên, không có ai trông thấy Thẩm Thiển Mạch làm cái gì, chỉ cảm thấy quanh thân giống
như thoáng qua một hồi lạnh lẽo, vừa làm cho người ta cảm thấy thoải mái nhẹ nhàng khoan khoái, vừa làm cho đáy lòng người ta phát sinh ra mấy
phần sợ hãi.
Thượng Quan Cẩn mới vừa rồi vẫn còn cuộn cong lại
trên mặt đất, khổ sở không chịu nổi, nhưng bây giờ đã nhắm hai mắt lại,
cổ của hắn có một vết máu giống như vết đổ trên trán, chính là thương
tích do sợi tơ của Thẩm Thiển Mạch gây ra.
Thẩm Thiển Mạch lạnh
lùng nhìn Thượng Quan Cẩn một cái, dù sao hắn chưa từng có lỗi với nàng, mà nàng lại lợi dụng hắn. Cho nên, ít nhất có thể để cho hắn không cần
chết khổ sở như vậy.
Đáng chết đều chết hết. Chỉ còn lại, duy nhất một người cực kỳ đáng chết, nhưng vẫn còn sống thật tốt đứng ở trước mặt nàng.
"Phụ thân đại nhân, nhìn đã nghiền rồi chứ?" Thẩm Thiển Mạch nên lên khóe
miệng hiện lên một nụ cười thấu hiểu mà châm chọc, đôi mắt nhàn nhạt
quét qua trước mặt gò má của Thẩm Lăng Vân, Thẩm Lăng Vân lại cảm thấy
giống như có một thanh kiếm lạnh lẽo vừa mới quét qua.
Giờ phút
này bọn thủ vệ vây ở bên người Thẩm Lăng Vân, cũng đều cảm thấy chỗ đáng sợ của nữ tử tuyệt mỹ này, không khỏi vừa sợ lại vừa hâm mộ.
Thẩm Lăng Vân lạnh lùng nhìn Thẩm Thiển Mạch, trong mắt hết sức che giấu hốt hoảng cùng sợ hãi, hắn nói, "Mạch Nhi, đến tột cùng tại sao con luôn
muốn đối nghịch với phụ thân như vậy? !"
Thẩm Thiển Mạch giống
như nghe được chuyện gì rất buồn cười, nhẹ nhàng che miệng, đôi mắt nhẹ
nhàng mấp mấy, giống như một thiếu nữ không rành việc đời, khiến cả đám
thủ vệ toàn bộ nhìn đến ngây dại, thậm chí ngay cả binh khí trong tay
cũng cầm không được.
"Phụ thân, cái vấn đề này người nêu ra cũng
thật là buồn cười." Đôi mắt sắc bén của Thẩm Thiển Mạch từ màu sáng
thiên thanh chuyển thành màu đậm âm trầm, nàng hiện lên nụ cười sát khí, lạnh lẽo nói.
Thẩm Lăng Vân nhìn chăm chú vào con gái của mình,
chỉ cảm thấy nàng rõ ràng là đang cười, tuy nhiên nó lại so với sự uy
nghiêm khi cầm kiếm càng thêm mê hoặc lòng người, nụ cười này, giống như là thanh kiếm lợi hại nhất trong trời đất, ở trong vô hình dệt thành
một tấm lưới gió thổi không lọt, làm cho hắn không thể che giấu được
mình.
"Hừ! Ngươi đã muốn làm nghịch nữ, ý định giết phụ thân mình lại không thay
đổi, lão phu cũng sẽ không muốn phí thêm miệng lưỡi, vậy hãy cho lão phu xem một chút, là đông đảo tử sĩ mà lão phu nuôi lợi hại, hay là Ma Cung tà giáo của ngươi lợi hại!" Thẩm Lăng Vân từ thái