
iệp Tề Mi đề nghị: “Nếu thật sự có chuyện cần nói, chúng ta đi chỗ khác được
không?”
Kết quả là tới một câu lạc bộ khá yên tĩnh, Liêm Vân
là khách quen ở đây, ai cũng biết, vừa đỗ xe đã có người ra chào hỏi, bố trí
một phòng khá riêng tư, bộ sofa kiểu Âu khá lớn và sang trọng, ghế đơn, nhưng
khi Diệp Tề Mi ngồi xuống cũng chỉ chiếm một góc nhỏ.
Đều không phải là trẻ con nữa, lúc này mọi người đã
bình tĩnh lại, cơn giận vừa rồi đã hoàn toàn tan biến, trên mặt Ân Như chỉ còn
lại sự mệt mỏi.
“Anh nói đi”.
Liêm Vân ngập ngừng định nói, Diệp Tề Mi lập tức giơ
tay ra hiệu, “Nếu không tiện giờ tôi sẽ đi”.
“Không cần, luật sư Diệp cô cứ ở lại đây”.
Lần đầu tiên anh ta khách sáo như vậy, thật không ngờ,
nhưng chắc chắn có chỗ cần tới cô, Diệp Tề Mi ngồi xuống, chăm chú lắng nghe.
“Tôi là người Hà Nam”. Anh ta nói câu đầu tiên.
Hai người phụ nữ không nói gì, không phải là chuyện
của mình nên Diệp Tề Mi vừa nghe vừa có thời gian nghĩ thầm, biết rồi, sự thành
công của một doanh nghiệp nông dân.
"Nhà tôi làm kinh doanh khá lâu đời, ở quê cũng
gọi là có máu mặt, truyền thống quê tôi là một người đàn ông bao giờ cũng phải
có một người phụ nữ bên cạnh từ sớm, nếu muộn sẽ khiến người khác cảm thấy kì
lạ".
Nhìn anh ta một cái, Diệp Tề Mi tiếp tục nghĩ thầm đấy
không gọi là truyền thống, mà là phong kiến, đừng nhầm lẫn khái niệm thế chứ.
"Trần Lệ, cô gái trong ảnh... là họ hàng xa của
gia đình tôi, mới mười mấy tuổi đã tới nhà tôi ở và theo bên cạnh mẹ tôi
rồi".
Nói tới những bức ảnh giọng anh ta đứt quãng, môi Ân
Như mím lại, nét mặt lạnh lùng vô cùng.
"Trước khi tôi kết hôn, trước khi kết
hôn...".
"Vẫn ở cùng cô ta, phải thế không?". Ân Như
nói hộ anh ta, giọng lạnh buốt như băng.
"Tiểu Như!". Liêm Vân cuống lên, nghiêng
người sang nắm lấy lay cô ấy, "Đấy là trước khi chúng ta kết hôn, hơn nữa
anh thường xuyên làm ăn bên ngoài, rất ít khi ở nhà, ba mẹ anh đều là người của
thế hệ cũ, em không phải là không biết".
"Tôi biết người nhà anh đều không thích tôi, anh
không cần phải nhắc nữa".
“Chúng ta kết hôn được hai năm, đầu năm nay ba mẹ anh
ép đưa Trần Lệ tới Thượng Hải, anh không thể không sắp xếp cho cô ấy, dù sao
cũng là họ hàng, hơn nữa ở đây cô ấy cũng không quen ai”.
“Để tôi nói cho anh biết vì sao họ lại đưa cô ta tới,
bởi vì họ chưa bao giờ chấp nhận tôi là con dâu nhà họ Liêm, họ sợ anh tuyệt
tự!”.
“Anh với cô ấy không có chuyện gì, em phải tin anh,
anh cũng chỉ thi thoảng ghé thăm một chút, cô ấy không được học hành, hầu như
cả đời đã ở nhà anh, anh không thể không lo”.
“Anh Liêm”. Không thể nghe tiếp được nữa, Diệp Tề Mi
cuối cùng cũng đứng dậy cắt ngang, “Tôi có thể nói mấy câu không?”.
“Tôi còn chưa nói xong!”
“Để Tề Mi nói”. Ân Như xen vào, đúng là rất hiệu quả,
Liêm Vân lập tức im lặng.
“Trước đây anh đã làm thủ tục kết hôn với cô Trần Lệ
kia chưa?” Nhắc tới chuyên môn, Diệp Tề Mi rất thẳng thắn.
“Không có”. Miệng trả lời nhưng mắt lại nhìn đi nơi
khác, toàn thân Liêm Vân căng thẳng, dường như sợ Ân Như có thể bỏ đi bất cứ
lúc nào, anh ta giữ chặt lấy cô ấy.
“Thế còn thỏa thuận cá nhân? Ý tôi muốn nói tới thứ
giấy tờ có người thứ ba làm chứng?”
"Cũng không có. Tôi đã nói rồi chỉ là thỉnh
thoảng ghé thăm thôi". Cảm giác như tội phạm đang bị thẩm vấn, anh ta bắt
đầu lớn tiếng, trừng mắt nhìn thẳng vào Diệp Tề Mi.
"Thôi được". Không muốn nhắc tới tình huống
mà hai lần mình đã tận mắt chứng kiến, trực giác Diệp Tề Mi cho thấy anh ta
không nói dối, quay đầu sang nhìn Ân Như cô gật đầu, "Nếu những gì anh ta
nói là thật, thì đấy không gọi là trùng hôn".
Không ngờ cô lại nói như vậy, Liêm Vân thở phào
"Tiểu Như, em nghe thấy chưa?".
"Nhưng". Lại quay đầu sang Liêm Vân, Diệp Tề
Mi nhướn mày, "Anh Liêm, mặc dù anh không công nhận mình trùng hôn, nhưng
hiển nhiên Trần Lệ và cả người nhà anh nữa đều tự thừa nhận thân phận của cô ta
là một người vợ khác của anh".
"Cô ta không phải là vợ tôi!". Liêm Vân hét,
tức giận trừng mắt lên nhìn.
"Thôi được rồi, do tôi diễn đạt không đúng,
truyền thống của đàn ông Trung Quốc không phải là một chồng nhiều vợ, mà là một
vợ đa thiếp, vị trí người vợ trong tim anh không dành cho Trần Lệ".
"Rút cục là cô muốn nói gì?". Liêm Vân là
người thẳng thắn, mặc dù cũng có sự giảo hoạt của một người làm kinh doanh,
nhưng lúc này tâm tư hỗn loạn, không thể nào tiếp thu được những lời nói vòng
vo bay bướm của cô, phản ứng đầu tiên của anh ta là túm chặt lấy Ân Như.
Chuông điện thoại reo, là di động của Diệp Tề Mi,
không vội nghe máy, cô nhìn Ân Như, Ân Như cũng nhìn cô, cơ thể đang bị người
đàn ông sắp phát điên kia giữ chặt, không thể làm gì, vẻ mặt hết sức thê lương.
Tim nhói đau, nhưng Diệp Tề Mi vẫn phải nói cho xong
câu chuyện, “Cậu đã quyết định chưa? Mình có thể tiếp nhận ủy thác”.
“Câm miệng, cô câm miệng cho tôi!”
Ôm chặt Ân Như vào lòng, Liêm Vân quay người lại hét
lên.
Chuông điện thoại tắt, rồi lại reo vang, liên tục
không ngừng, Diệp Tề Mi đưa máy lên nghe, “A lô?”.
“Bảo Bảo, em đang làm gì thế? S