
ời anh em,
mau nói là tôi nhầm đi, nếu không sẽ lớn chuyện đó.
Thật đáng tiếc là Liêm Vân say đến mờ cả mắt, toàn bộ
sự chú ý đều tập trung vào người phụ nữ đứng trước mặt, làm sao lĩnh hội được
sự lo lắng của anh.
“Vân…”.
“Về rồi nói”, cố gắng đứng lên, anh ta vịn tay vào
quầy bar.
Không muốn chứng kiến sự việc xảy ra tiếp theo, Diệp
Tề Mi đi ra ngoài trước, trong lòng buồn bã, cô hít một hơi thật sâu không khí
lạnh trong đêm mùa thu.
Thành Chí Đông đuổi theo, không đợi anh nói, Diệp Tề
Mi đưa tay ra: “Chìa khóa”.
Lên xe cô ngồi vào ghế lái, tiếng máy xe rung rung,
rất nhanh sau đó bị chìm trong tiếng nhạc.
Trên đường xe cộ nườm nượp, tay cô nắm chặt vô lăng,
mắt nhìn về phía trước, không có biểu hiện gì khác biệt, khi rẽ vào khúc ngoặt
cô mới liếc mắt vào gương chiếu hậu, ánh đèn neon bên đường sáng rực, nhưng thứ
ánh sáng đó hầu như không phản chiếu vào đôi mắt đen láy của cô.
Cho dù không hiểu tình hình đến mức nào thì anh cũng
biết lần này lớn chuyện rồi, vốn nhìn thấy cô anh đang rất vui sướng, có rất
nhiều điều muốn nói, nhưng lúc này sau nhiều lần định mở miệng anh đều đành
phải nuốt ngược vào trong.
Suốt chặng đường hai người đều im lặng, đến nơi cuối
cùng anh lại là người không thể chịu được, vừa nhảy xuống xe liền kéo tay cô:
“Tề Mi, rốt cuộc có chuyện gì vậy?”.
Đã khá muộn, bên dưới tòa nhà không còn có người đi
lại nữa, anh nắm chặt tay cô giọng khẩn thiết, Diệp Tề Mi ngẩng đầu lên nhìn vẻ
mặt anh, ánh mắt anh cuối cùng cũng dịu đi một chút, cô cúi xuống thở dài: “Chí
Đông, em nghĩ em đã làm sai một việc”.
“Làm sai?”.
Không nói thêm gì nữa, cô quay người đi lên nhà.
Rất ít khi thấy tinh thần cô sa sút đến thế, Thành Chí
Đông nhíu mày, lúc anh nằm trên giường cô vẫn đang tắm, suy nghĩ một lúc thấy
có gì đó không ổn, anh ngồi dậy đi ra đẩy cửa vào phòng tắm.
Cửa không khóa, nhưng cũng không nghĩ đột nhiên anh
lại vào, cơ thể cường tráng đó khiến cô có cảm giác đầy áp lưc, cô vội dìm mình
dưới nước.
Vừa tức giận lại vừa buồn cười, anh đi thẳng tới ngồi
xuống bên cạnh bồn tắm, đưa tay ra bẹo má cô: “Yên tâm, anh không phải là cầm
thú”.
Nước đã bắt đầu lạnh, nhưng bàn tay anh khá ấm áp, cảm
giác yên tâm, cô không kìm được dùng bàn tay ướt rượt của mình nắm lấy tay anh,
cọ cọ má mình vào đó, “Kẻ cướp, em nghĩ em đã làm sai một việc”.
Thật sự chưa bao giờ thấy cô trong bộ dáng như thế
này, tự dưng anh thấy xót xa, anh cúi xuống hôn cô, “Mau dậy đi, có việc gì ra
ngoài rồi nói, nước lạnh hết cả rồi”.
Lần này cô rất nghe lời, khoác chiếc áo choàng tắm màu
trắng vào, tóc vẫn ướt rượt chảy ròng ròng, đai lưng thắt rất chặt, cổ áo lật
ra sau và mở rộng, để lộ cả xương quai xanh, anh cố gắng quay đầu đi chỗ khác.
Đã nói không phải là cầm thú mà, ít nhất là lúc này.
Anh lại giúp cô sấy tóc, mái tóc đen dài mượt, sợi nhỏ
và mảnh, cầm trong tay có cảm giác rất mềm mại, cuối cùng sau khi đã nằm xuống
giường anh ôm cô vào lòng, “Nói đi, chuyện gì nào?”.
Nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu đúng là một mớ hỗn loạn,
không thể chịu đựng một mình, Diệp Tề Mi nói nhỏ: “Em quen vợ của Liêm Vân,
không phải cô ta”.
“Hoặc là em nhầm”. Anh nói với thái độ lạc quan.
“Không, vợ anh ta tên là Ân Như, là bạn của em, em còn
giữ cả bản photo giấy đăng ký kết hôn của họ, vẫn để ở văn phòng, làm sao có
thể nhầm được?”.
Nói tới công việc chuyên môn cô lập tức trở lên nhanh
nhẹn, ngẩng đầu nhìn anh, mày nhíu lại.
Thái độ này, haizz, anh thở dài: “Thôi được, vậy em
muốn thế nào?”.
“Chuyện nhà người ta, em không có quyền can thiệp, mà
cũng không nên”.
Bày tỏ sự tán đồng suy nghĩ của cô, Thành Chí Đông gật
đầu.
“Người đáng ghét nhất chính là người khoét sâu vào vết
thương lòng của người khác, vợ chồng họ trở mặt em là tội nhân, còn họ quay lại
với nhau thì tội em càng nặng”.
Suy nghĩ rất rõ ràng, không hổ danh là bảo bối của
anh.
“Vậy thì em đừng nghĩ nữa, ngủ đi”.
“Ba tháng trước vô tình em nhìn thấy Liêm Vân và cô
gái kia ở bên nhau, lúc đó Ân Như đang có ý định ủy thác cho em làm thủ tục li
hôn”.
Cô vẫn tiếp tục nói trong bóng tối, như đang tự nói
với chính mình.
“Li hôn chưa?”. Bắt đầu chìm vào giấc ngủ, anh hỏi lại
giọng rất nhỏ.
“Chưa, sau đó cô ấy thay đổi suy nghĩ, em cũng không
nói gì với cô ấy những gì mình từng nhìn thấy”.
Ngáp dài, thật sự anh không quan tâm lắm tới chuyện
của đôi vợ chồng nhà kia, theo những gì anh nghe thấy nhìn thấy từ tình hình
trong nước, có không ít người như Liêm Vân, nhưng điều khiến anh thấy lạ là anh
chàng đó nhìn thì là người rất có năng lực, sao đến những chuyện “lặt vặt” như
vậy mà cũng không giải quyết cho ổn thỏa.
Cô tì tay vào ngực anh lùi lại phía sau một chút,
trườn ra khỏi vòng tay anh, hít một hơi thật sâu, “Nhưng hôm qua em nhận được
điện thoại của Ân Như, cô ấy đang vội vàng quay về nước, muốn báo cho chồng
mình một tin vui bất ngờ”.
“Tin vui gì?”. Anh lại mở mắt ra, kéo cô trở lại lòng
mình.
Đưa tay ra chống lại lực kéo của anh, Diệp Tề Mi nói
từng chữ rõ ràng, “Cô ấy đã có thai, chính là tin vui