
đừng nhầm lẫn thế”.
“Tề Mi”. Anh vẫn đứng đó kiên trì giải thích, “Anh
muốn nói tới chúng ta, em nghe thấy không, chúng ta ở bên nhau là một thể thống
nhất, họ là bạn của anh và em, hợp cũng được mà tan cũng thế, đó cũng là lựa
chọn của riêng họ”.
“Đây là công việc của em”.
“Vì vậy em giúp cô ấy thụ lý vụ li hôn này? Cùng lắm
là phân chia tài sản, sau đó thì sao? Sau đó mọi việc có được giải quyết
không?”
“Anh ta một vợ một thiếp mà vẫn ngang nhiên như không,
vợ anh ta rất đau khổ”.
“Anh ta đâu có coi người phụ nữ kia là vợ, chuyện này
Liêm Vân cũng đã kể với anh, chẳng qua cũng chỉ là chăm sóc một người họ hàng
xa thôi, thế thì có làm sao?”.
Thế thì có làm sao? Diệp Tề Mi hít một hơi, giọng hết
sức lạnh lùng, “Anh đương nhiên cảm thấy không làm sao, bởi vì anh cũng là đàn
ông”.
Chuyện nọ xọ chuyện kia phải không? Thành Chí Đông
cũng bắt đầu tức giận, “Chuyện này thì liên quan gì đến nam và nữ, anh nghe
không hiểu”.
“Vậy thì anh không cần nghe nữa, tạm biệt”.
Thẳng tay cúp máy, Diệp Tề Mi tức giận vùi mặt vào gối
mà vẫn còn thở dốc, vừa nghĩ vừa nghiến chặt răng.
Cúp máy rồi? Thành Chí Đông ở đầu dây bên kia nhìn
chằm chằm chiếc điện thoại, thôi được, cứ để cho cô ấy cúp, nhưng trong chuyện
này, anh nhất định không tán thành, tuyệt đối không tán thành.
Quay vào phòng ăn, một đám đàn ông đã nằm ngổn ngang
khắp nơi, mùi rượu mạnh của Hàn Quốc bay ngập phòng, anh chàng múa điệu Cao Ly
say mèm vẫn đang tiếp tục, còn có người đi ra chỗ trống giữa phòng bắt đầu cất
tiếng hát.
Ngồi bên cạnh anh là một kĩ sư có tiếng người Hàn
Quốc, gần năm mươi tuổi, bình thường lúc nào cũng complet cà vạt thẳng thớm,
lúc này mặt mày đỏ gay, líu lưỡi vỗ vỗ vai anh nói, “Thành, cậu có tâm sự phải
không?”.
Uống say rồi tự cho mình là Hoàng Đại Tiên chắc? Thành
Chí Đông cũng vỗ lại khá mạnh, “Anh Kim, nếu anh có tâm sự thì cứ nói với tôi”.
Quả nhiên, vừa nghe thấy câu đó người đàn ông họ Kim
liền làm mặt đau buồn, “Thành, tôi không muốn về nhà”.
“Không muốn về nhà? Ở nhà có chuyện gì sao?”.
“Không có chuyện gì, mà có chuyện thì đã thú vị, hai
mươi lăm năm rồi, hai mươi lăm năm nay ngày nào tôi về, mở cửa ra là nhìn thấy
vợ mình đang cúi người đứng đó đợi, hôm nay anh vất vả rồi, vào uống cốc trà
nhé”.
“Câu này có vấn đề gì sao?”. Không đôi co với người
say, Thành Chí Đông tiện miệng hỏi.
“Tôi không muốn uống trà nhân sâm, tôi muốn uống trà Ô
Long!”.
Đột nhiên như bị kích động, người đàn ông họ Kim túm
chặt vai anh lắc mạnh.
Thôi bỏ đi, những người này đều say cả rồi, anh cũng
uống rượu, nhưng theo thói quen tự khống chế bản thân, vì vây mỗi lần tụ tập
thế này người cuối cùng còn tỉnh táo để thanh toán chỉ có mình anh, thôi, bạn
bè cả, thở dài, anh giơ tay ra hiệu tính tiền.
“Đừng thanh toán vội, tôi vẫn chưa muốn về nhà…”. Uống
say tới mờ cả mắt, nhưng vẫn nhìn rất rõ động tác của anh, người đàn ông họ Kim
túm chặt tay anh giữ lại.
Ban đầu chỉ thấy hơi phiền, cuối cùng không đủ kiên
nhẫn nữa, Thành Chí Đông ghé tai ông ta hét lớn, “Về nhà mà nói với vợ anh, anh
không uống trà nhân sâm, chỉ thích trà Ô Long, còn nữa, đừng có phúc mà không
biết hưởng, có người ngày ngày ở nhà đợi anh về là quá đủ rồi biết không ông
anh, tôi có muốn cũng không được”.
“Tôi đã từng nói rồi, ngay ngày đầu tiên kết hôn đã
nói rồi, hu hu”.
Đúng là say thật, ông Kim gục xuống bàn than thân
trách phận.
Mặc kệ ông ta, Thành Chí Đông cầm hóa đơn đi ra ngoài,
không khí cuối thu ở Busan rất dễ chịu, gió thổi táp vào mặt mát dịu tỉnh cả
người.
Uống trà nhân sâm suốt hai mươi lăm năm, ông Kim này
đúng là điên thật rồi sao? Có người tình nguyện cúi mình mở cửa cho ông ta suốt
hai mươi lăm năm, lại nói anh vất vả quá, còn không mau mau tới quỳ trước mặt
Thượng Đế ôm chân người mà tạ ơn, oán trách gì nữa.
Anh bắt đầu tưởng tượng nếu là Tề Mi…
Không thể nghĩ tiếp được nữa, đến anh còn cảm thấy
muốn phát điên, thôi được, anh cười đau khổ thừa nhận, đúng là có chỗ không thể
chấp nhận được.
Nếu đổi lại là cô ấy tuyệt đối sẽ không như vậy, cô ấy
có cuộc sống của mình, vì thế cô ấy mới trở thành người phù hợp với anh nhất.
Vừa nghĩ anh vừa bấm điện thoại nhưng vừa đổ chuông
anh lập tức nhấn nút tắt, cúi đầu nhìn đồng hồ, anh thường xuyên bay đi khắp
nơi trên thế giới, vì chênh lệch múi giờ nên đồng hồ bao giờ cũng có hai mặt,
trước kia anh đều đặt giờ địa phương và giờ Mỹ, từ sau khi sống cùng cô, anh
bắt đầu đổi Mỹ thành Thượng Hải.
Ở Thượng Hải lúc này là sáng sớm, tốt nhất không nên
đánh thức cô.
Nhưng đúng lúc đó điện thoại của anh đổ chuông, giọng
Diệp Tề Mi rất tỉnh táo, “Chuyện gì thế?”.
“Bảo Bảo, anh nhớ em”.
Chưa ngủ được, vẫn đang suy nghĩ về nội dung cuộc điện
thoại với anh vừa rồi, lúc này nghe thấy câu nói không đầu không cuối của anh,
cô nằm trên giường trợn mắt bất mãn.
“Dùng lời đường mật để dỗ em cũng vô ích”.
“Sao anh phải dỗ em? Chúng ta đâu có cãi nhau”.
Tức chết đi được, thôi được, trong vấn đề này nam nữ
cũng thuộc hai thế giới khác nhau, dù bạn có tức tới mức