XtGem Forum catalog
Nói Yêu Em Lần Thứ 13

Nói Yêu Em Lần Thứ 13

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325240

Bình chọn: 7.5.00/10/524 lượt.

ự giúp đỡ của

anh, thậm chí còn rũ bỏ sự quan tâm của anh. Anh… anh khiến cho em chán

ghét đến thế hay sao?”

Trong đôi mắt anh hiện lên một nỗi đón đau không thể nói thành lời, dường như đang trách cứ tôi.

Khuôn mặt đẹp như một vị vương tử trong những bức tranh cổ ấy của anh

khiến bất cứ người nào cũng không nỡ nhẫn tâm gây tổn thương, nhưng giờ

đây lại vì tôi mà đang bị một bóng mây đen đầy buồn thương bao phủ.

Thiên Diệp, Thiên Diệp…

Chỉ là do em không muốn anh phải lo lắng quá nhiều vì em thôi.

Giờ đây người thân duy nhất còn lại của em là Chân Ni cũng đang có

chuyện rồi, quả thực em rất sợ, em rất sợ cũng sẽ đem lại sự bất hạnh

cho anh.

Có lẽ tướng mệnh của em đúng như em đã từng suy đoán – là tướng mệnh “thiên sát cô tinh” đó!

Có lẽ việc duy nhất em làm được cho anh là rời xa anh…

“Em không có gì để nói hay sao? Ái Ni! Anh quả thực không hiểu em có

chuyện gì mà không thể để cho cả hai chúng ta cùng nhau gánh vác, cùng

nhau đối mặt, cùng nhau giải quyết… Hoặc là, anh quá tự tin về bản thân

mình, bất kể anh đã cố gắng đến bao nhiêu, trái tim em mãi mãi vẫn chỉ

thích một người ấy?”

Phịch!

Nhịp tim tôi bỗng nhiên dừng lại, tôi kinh ngạc nhìn khuôn mặt anh.

“Ha ha, nói trúng tâm sự của em rồi có phải không? Hóa ra… Hóa ra đúng

là như vậy…”, giọng nói của Thiên Diệp dần dần trở nên xót xa và bất

lực, dường như tất cả lòng tin đều đã trôi tuột xuống theo khóe miệng

của anh.

Tôi không giải thích một lời nào, trái tim bỗng đau đớn vô cùng.

Thiên Diệp quay người bước đi, cơ thể anh tỏa ra một luồng khí lạnh giá và u uất.

Mười mấy cô y tá hai tay ôm lấy má, mắt thành hình trái tim, tinh thần

hưng phấn nhưng phản ứng chậm chạp đi theo sau Thiên Diệp ra khỏi bệnh

viện.

Mấy chữ “Không phải thế đâu” vang lên đến hàng trăm lần trong thâm tâm tôi, song cuối cùng không thoát được ra ngoài.

Vì sao…

Khi đối diện với anh tôi lại không có đủ dũng khí để nói ra?

Cuối cùng cô ấy không hề giải thích một câu nào, ngay cả một chữ cũng không.

Liệu có phải cảm thấy việc giải thích quá ư là thừa thải?

Thiên Diệp nắm chặt bàn tay lại, trong mắt như có cơn bão sắp cuốn qua.

Cái hôm Ái Ni chủ động đến nhà anh ấy, thậm chí còn không cưỡng lại việc anh ôm và hôn cô ấy, đầu là vì chủ nhân chiếc xe đỗ bên ngoài đường hay sao?

Chết tiệt!

Là Thôi Hy Triệt phải không?

Nỗi đau lẩn khuất trong tim chợt biến thành những giọt nước mắt chua cay.

Còn có gì thê thảm hơn việcbị chính người mình yêu thương lợi dụng chứ?

Nhất là khi lại còn lợi dụng để đối phó với cái gã Thôi Hy Triệt đó.

Ái Ni, Ái Ni, Ái Ni, trong trái tim em, việc anh luôn ở bên cạnh bảo vệ em 5 năm qua còn không đáng giá bằng thứ đó hay sao?

Tất cả sự kiên định trong thâm tâm Thiên Diệp dường như đều sụp đổ, anh

cúi đầu thất thần nhìn vết sẹo xen lẫn vào với đường sinh mệnh trong

lòng bàn tay mình.

Nó giống hệt một vết xăm hằn vào da thịt, cũng như Mộ Ái Ni đã được khắc vào cuộc sống của anh vậy.

Việc tương ngộ của một người đã rất khó khăn, anh quả thực không biết phải làm thế nào…

“Thiên Diệp, Thiên Diệp thối, tai anh điếc rồi hả?”

“Thiên Diệp, con heo ngốc xít này, lòng bàn tay thì có gì mà xem chứ? Ở

trên đó được thêu hoa thêu gấm hay có xăm hình gì bí mật hả?”

Hạ Nhạc Huyên vừa trốn thoát khỏi một bữa tiệc giới thiệu bạn trai, từ

tít xa đã nhìn thấy Thiên Diệp, ưm, miễn cưỡng thừa nhận vậy, anh chàng

này đúng là một vật phát sáng gây lóa mắt.

Thế nhưng cô gọi đến mấy lần, anh đều có vẻ như không nghe thấy, thậm

chí cả dáng đứng của anh cũng như đang nói với người khác rằng: Xin đừng có quấy rầy tôi.

Ha ha, nhưng cô lại mặc kệ những thứ đó.

Thế là Hạ Nhạc Huyên nhảy mấy bước đến gần, đưa hai tay ra che trước mặt Thiên Diệp.

“Zậc zậc, những người đẹp trai hóa ra đều có lúc dở ngây, còn không nghe thấy cả tên mình…”, khi Hạ Nhạc Huyên nhìn thấy khuôn mặt Thiên Diệp,

sự hưng phấn đã chuyển thành kinh ngạc, “Anh… sắp khóc đấy à?”

“Tránh ra!”, Thiên Diệp không ngửng mặt lên một chút nào.

“Phác Thiên Diệp! Dù trời có sập xuống thì cũng đã có nóc nhà cao chống

đỡ, thế nên có gì mà phải đau buồn”, Hạ Nhạc Huyên cố nén nổi ấm ức vì

bị anh chẳng coi ra gì vừa mới trào lên, vừa cười vừa nói.

“Tránh ra, bây giờ anh không có tâm trạng đâu mà vui đùa với em”, Thiên Diệp đẩy Hạ Nhạc Huyên ra.

Hạ Nhạc Huyên lùi về đằng sau mấy bước mới đứng vững được, cắn chặt môi, đôi mắt cũng đã bắt đầu hơi ươn ướt.

“Ai đùa với anh chứ, anh cho rằng em cam tâm tình nguyện nhìn thấy bộ

mặt lạnh lùng của anh hay sao? Phác Thiên Diệp, chẳng có ai vô vị như em cả, đã biết rõ ràng rằng gặp phải anh là sẽ đau lòng, sẽ tổn thương, sẽ tuyệt vọng, nhưng vẫn cứ dại dột không nghĩ ngợi gì mà lao vào. Anh yên tâm đi, sau này em sẽ không bao giờ đùa với anh nữa”, nói xong, Hạ Nhạc Huyên tức giận quay người, nhưng bước chân trước sau vẫn không sao nhấc lên nổi.

Giống như đã bị cắm rễ ở đó rồi, trong tiềm thức thì không ngừng ra lệnh cho mình “đi đi, đi thôi”, nhưng vẫn cứ đứng nguyên tại chỗ.

Chỉ hy vọng người đứng phía sau sẽ quay sang…

Bước chân Thiê