
a
lời bài hát chẳng sai, oan gia ngõ hẹp, âu cũng chuyện khó tránh khỏi.
Thế
nhưng lồng ngực cô vẫn nhói đau, đôi mắt sâu thẳm tựa nước hồ thu ấy chẳng hề
sắc nhọn, chỉ cùn đụt, nhưng ngay cả dũng khí ngẩng đầu lên nhìn anh cô cũng
không có.
Rõ ràng
đã chấp nhận hiện thực nhưng vẫn chẳng có dũng khí thừa nhận, chỉ sợ trông thấy
trong mắt anh là hình bóng khác.
Từ Chỉ
An ngồi cạnh nhưng Lâm Nặc lại ngang bướng chẳng thèm liếc anh lấy một cái
trong lòng cô vừa đau đớn vừa giận dữ chỉ cúi đầu im lặng uống trà.
Bọn họ
trò chuyện, dường như là tán gẫu, bầu không khí vô cùng thoải mái. Cô hạ quyết
tâm không nghe, vậy mà lúc này lại có người gọi tên cô, gọi rõ cả họ tên.
Cô đành
ngước lên, nhìn về phía người đó.
"Lâm
Nặc? Thật trùng hợp", giọng nói vang lên bên tai kèm theo nụ cười,
"Hôm đó đi biển về mình có hỏi Diệu Thanh về bạn. Mình tên Vương
Tịnh". Có lẽ vì đang nhàn rỗi vô vị nhưng lại sợ quấy rầy ba người kia nói
chuyện, thế nên cô ấy mới cố ý hạ thấp giọng.
Lâm Nặc
khẽ mỉm cười: "Mình có biết bạn, trên ti vi vẫn thường trông thấy".
Vương
Tịnh lại hỏi: "Bạn cũng đi công tác à? Thật bất ngờ là bạn và Phó giám đốc
Từ cũng quen biết nhau".
Bất
ngờ...
Chuyện
bất ngờ vẫn còn rất nhiều. Cô thậm chí chẳng ngờ rằng Từ Chỉ An dẫn mình đến
đấy để ba người đối mặt với nhau, rốt cuộc anh có mục đích gì?
Ba
người đàn ông vẫn đang nói về đề tài trong bữa tối vừa rồi, bàn về nghiệp vụ
gần đây của công ty con, người đi cùng Giang Doãn Chính đến đấy lần này là Giám
đốc Trương cấp trên của Từ Chỉ An. Lúc này, ông nói giọng đắc ý: "Giang
Tổng, dạo ấy tôi không nhìn nhầm người".
Giang
Doãn Chính búng tàn thuốc, khẽ mỉm cười tỏ ý tán đồng. Thực ra những lời khẳng
định và khích lệ đều đã nói trong buổi tối cả rồi. Lần này, anh đến Hàng Châu,
chỉ dẫn theo Giám đốc Trương. Sau cuộc họp còn mời toàn thể nhân viên công ty
con đi ăn cơm, trong bữa tiệc chủ yếu nhắc đến hiểu hiện xuất sắc của vài
người, trong số đó có Phó giám đốc phòng Thiết kế, Từ Chỉ An.
Ban đầu
quyết định của công ty chẳng hể sai, Từ Chỉ An thực sự là nhân tài.
Nghĩ
đến đấy, Giang Doãn Chính khẽ liếc mắt, trông thấy Lâm Nặc nghiêng người trò
chuyện cùng Vương Tịnh, thi thoảng mỉm cười, ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt to
đen láy của cô.
Thế
nhưng cô không nhìn anh, từ đầu tới cuối chẳng nhìn anh lấy một cái.
Huống
hồ, cô theo Từ Chỉ An đến đấy, lúc bước vào cửa dường như cô muốn bỏ chạy. Từ
Chỉ An liền kéo cô lại, cử chỉ rất tự nhiên.
Đột
nhiên anh cảm thấy buồn bực một cách khó hiếu, đưa tay lên nhìn đồng hồ, nói:
"Thời gian cũng tương đối rồi chúng ta về thôi!".
Tất
nhiên chẳng ai phản đối, Vương Tịnh xách túi chuẩn bị đứng dậy đầu tiên. Tuy cô
trò chuyện cùng Lâm Nặc nhưng rõ ràng tâm trí vẫn đặt bên Giang Doãn Chính.
Lâm Nặc
chẳng hiểu hiện gì, cô vốn ngồi ngay gần cửa thế nên bước ra ngoài trước.
Có
tiếng bước chân đuổi theo sau, cô không dừng lại mà cứ đi thẳng về phía trước.
Cũng may có nhân viên phục vụ dẫn đường chứ không cô đã lạc đường rồi. Mãi đến
khi ra ngoài, trước mặt là không gian khoáng đạt, cô mới nghe thấy Từ Chỉ An
nói: "Anh đưa em về".
"Không
cần", càng nghĩ càng thấy tức giận, cô lạnh lùng nhìn anh: "Anh có ý
gì?".
"Ý
gì là ý gì?", anh nhướn mày.
Khi họ
đang trò chuyện thì ba người còn lại đã bước ra, xe dừng ngay trước mặt, Giang
Doãn Chính quay đầu nhìn, Từ Chỉ An nói ngay: "Tôi tiễn cô ấy".
Vương
Tịnh cười, nói: "Đi đường cẩn thận, tạm biệt!".
Chiếc
xe khuất dần, Lâm Nặc nhắm mắt, không hiểu sao cứ thấy khó chịu, thì ra anh
thực sự bỏ cô lại.
Dẫn
theo một người khác, đầu không ngoảnh lại, bước lên xe rời đi, dường như thực
sự chứng minh cho những gì anh nói lần trước.
Hôm đó
từ khu nghĩ mát trở về, cô nghĩ mãi, nghĩ rất lâu rốt cuộc mới nhớ ra. Tối đó
anh đứng bên giường, nói vô cùng châm biếm: "Lâm Nặc, đừng nghĩ rằng anh
không thế nào rời xa em được".
Rõ ràng
khi đó cô đã say rượu đến hồ đồ, không hiểu vì sao cuối cùng vẫn nhớ câu nói
đó.
Hóa ra
đấy chính là phản ứng của anh, bởi cô từng cao ngạo nói rằng anh đã thua mình,
thế nên hiện giờ anh phản kích lại bằng hành động thực tế, để chứng minh rằng
cô mãi chẳng quan trọng như trong tưởng tượng của chính mình.
Đối với
anh, cô vốn chẳng quan trọng.
Gió
thành phố Hàng Châu mát lạnh, tay Lâm Nặc run rẩy, vội vã đi một mạch dọc theo
con phố, cả không khí cũng lạnh như băng.
Xe của
Từ Chỉ An vẫn đi theo, cô xem như không trông thấy, cứ nhìn thẳng về phía
trước.
Đi theo
một đoạn, rốt cuộc Từ Chỉ An không nhịn được nữa, đánh vô lăng cho xe tấp vào
bên đường dừng lại.
"Em
đang giận gì vậy?", anh xuống xe, chụp lấy cánh tay Lâm Nặc.
Lâm Nặc
kinh ngạc quay đầu nhìn anh: "Anh cố ý đúng không? Biết rõ là Giang Doãn
Chính ở đó, còn cố ý gọi em đến".
"Vậy
thì sao nào?", Từ Chỉ An nhướn mày, thoải mái thừa nhận.
Lâm Nặc
càng tức giận, há hốc miệng, nhất thời chẳng nói nên lời.
Từ Chỉ
An lại nói: "Gặp anh ta khó chịu đến thế à? Anh biết hai người đã chia tay
nhưng em và anh chẳng phải cũng